Chương 2201: Thần thông Tuyết Hồ (hạ)
Chương 2201: Thần thông Tuyết Hồ (hạ)
Diên Sơn lão nhân khẳng định, con Tuyết Hồ hoạt động tại phụ cận.
Bất quá, lão ngăn cản Tần Tang không nên tự tìm kiếm, đi theo những Hàn Linh này tìm Tuyết Hồ, càng ổn thỏa hơn.
Hai người quan sát một trận chiến không có kết quả.
Theo thời gian chuyển dời, thủ lĩnh Hàn Linh gia nhập chiến đoàn càng ngày càng nhiều. Bọn chúng đánh nhau loạn thành một đoàn nhưng không chạy lung tung, tựa hồ có chỉ dẫn, như ong vỡ tổ chạy theo một hướng.
Tần Tang và Diên Sơn lão nhân mừng rỡ, vội vàng đuổi theo.
Tốc độ đám thủ lĩnh Hàn Linh càng lúc càng nhanh, tiếng kêu nhảy cẫng lên, không để ý tới chuyện đánh nhau, vùi đầu bay nhanh, con nào bị rớt lại phía sau thì phi thường sốt ruột, dùng hết hết thảy thủ đoạn kéo dài bước chân đối thủ.
Tần Tang và Diên Sơn lão nhân cố ý thả chậm tốc độ, duy trì một khoảng cách.
Không bao lâu.
Đã đến điểm cuối trong khe rãnh này.
Chuyển qua một chỗ ngoặt, địa thế phía trước đột nhiên trống trải, xuất hiện một khu vực hình bầu dục.
Khu vực này nối liền mười mấy hẻm núi, hàn phong từ bốn phương tám hướng thổi đến, giao hội trong khu vực, quái phong còn mang theo tiếng huýt ô ô, phủ lên tiếng kêu của đám Hàn Linh.
Lúc năm con thủ lĩnh Hàn Linh tranh đấu bay đến nơi đây, bên trong khu vực đã có mười mấy con thủ lĩnh Hàn Linh, không một con nào ngoại lệ, bọn chúng đang đánh nhau.
Bọn chúng sửng sốt một chút, lập tức gia nhập chiến đoàn, nhưng căn bản không biết đang đánh ai.
Nhìn tình huống kì lạ trước mắt, Tần Tang không khỏi im lặng.
Diên Sơn lão nhân lại không cảm thấy kinh ngạc, truyền âm kêu Tần Tang chú ý đến chỗ trung tâm đám thủ lĩnh Hàn Linh.
Tần Tang ngưng mắt nhìn, phát hiện hàn phong lôi cuốn lấy bông tuyết, trong khu vực hình bầu dục tạo thành một phong tuyền màu trắng.
Diên Sơn lão nhân bất động, Tần Tang đành kiên nhẫn chờ đợi.
Loạn chiến kéo dài một hồi.
Không chút dấu hiệu nào, đám thủ lĩnh Hàn Linh ngừng tranh đấu, chung quanh an tĩnh quỷ dị.
Ngay sau đó, bên trong phong tuyền có một cỗ khí lưu màu trắng đang dâng lên.
… …
Mượn nhờ thần thông Thiên Mục Điệp, Tần Tang rốt cục thấy rõ ràng.
Trung tâm phong tuyền, lại có một con bạch hồ, được khí lưu nâng lên, chậm rãi bay lên cao.
Toàn thân bạch hồ trắng như tuyết, bộ lông tinh tế tỉ mỉ mịn màng, không chút tạp sắc. Nó đang ngủ, tứ chi cuộn tròn, chiếc đuôi lông xù bao quanh cơ thể, đầu khoác lên bên trên cái đuôi, cuộn thành một đoàn.
Tựa như bị đám thủ lĩnh Hàn Linh ầm ĩ đánh thức.
Hai mắt dài nhỏ cảu bạch hồ hơi rung động, chậm rãi mở ra, lộ ra hai con ngươi thanh tịnh giống như băng tinh, bên trong đồng tử hiện lên thân ảnh các thủ lĩnh Hàn Linh chung quanh.
Cái đuôi ngoe nguẩy, bạch hồ ưu nhã đứng lên làm động tác duỗi người, thân thể run nhẹ, vài sợi lông theo đó bay đi.
Thiên Mục Điệp thấy rõ ràng, những sợi lông mảnh khảnh như băng tia, nói cách khác Tuyết Hồ không phải một sinh linh huyết nhục.
Nhìn thấy lông của Tuyết Hồ bay đến, đám thủ lĩnh Hàn Linh đột nhiên náo động, tranh nhau chen lấn nhào tới tranh đoạt, nguyên lai bọn chúng khát vọng đồ vật này.
Tuyết Hồ tụa như không thấy đám Hàn Linh, lựa chọn một khe rãnh, bộ pháp nhẹ nhàng đạp trên tuyết rời đi.
Các thủ lĩnh Hàn Linh tranh đoạt sợi lông xong, lại nhao nhao đuổi theo.
Tần Tang thu hết thảy vào trong mắt, lại nghe Diên Sơn lão nhân truyền âm: "Mau đi theo, thời điểm Tuyết Hồ biến mất, thử xem nhìn thấu thần thông của nó hay không."
Thời điểm Tuyết Hồ di động, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, loại bản lĩnh này rất có thể xuất từ bản năng của nó.
Tâm thần Tần Tang tương liên Thiên Mục Điệp, thả người đuổi theo.
Nơi đây rộng lớn, không biết Tuyết Hồ muốn đi đâu.
Tốc độ của nó không nhanh không chậm, mang theo một đám thủ lĩnh Hàn Linh, đi dạo trên lớp tuyết.
Đi một khoảng cách, thần sắc Tần Tang hơi động, Tuyết Hồ bỗng nhiên biến mất, trong một hô hấp công phu liền xuất hiện tại chỗ khác.
"Thế nào?"
Bên tai truyền đến thanh âm của Diên Sơn lão nhân, tràn ngập chờ mong.
Tần Tang 'Ừm ' một tiếng: "Có thể nhìn thấy, chỉ là Ẩn Nặc Thuật đơn thuần."
Thiên Mục Điệp quả nhiên không làm hắn thất vọng, Tần Tang thầm khen một tiếng.
… …
Diên Sơn lão nhân nói một tiếng 'Tốt ', trong giọng nói nhiều hơn mấy phần mừng rỡ, bất quá lão vẫn cẩn thận như cũ: "Tuyết Hồ chưa hẳn chỉ có bản lĩnh như vậy. Năm đó, Tư Đồ chưởng môn vắt hết óc, không tiếc vận dụng trọng bảo của Bất Niệm Sơn, thiết hạ cạm bẫy, cuối cùng vẫn để nó chạy thoát, chỉ lấy được hai khối nhỏ Hàn Tinh, đến nay còn không biết nó thoát thân thế nào. Mà lại, cạm bẫy như vậy chỉ có thể dùng trên người nó một lần…"
Sau khi Tần Tang nghe xong, hỏi: "Đạo huynh hiểu rõ tập tính của nó hơn ta, có kế hoạch gì? Trực tiếp động thủ bắt hay sao?"
Diên Sơn lão nhân do dự một chút, nói: "Chỉ còn cách đó, đạo huynh không phải am hiểu một môn thần thông cấm chế sao? Có thể thử một lần. Cho dù bắt không được, cũng có thể đuổi theo nó đi đến hang ổ. Nếu đạo huynh còn bị nó vứt bỏ, hai ta đành phải rút lui nghĩ biện pháp khác."
"Tốt!"
Tần Tang lệnh cho Thiên Mục Điệp nhìn Tuyết Hồ chằm chằm, yên lặng thôi động pháp quyết, thi triển Huyền Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ.
Diên Sơn lão nhân thì đứng sau lưng Tần Tang, âm thầm lấy ra một sợi dây, nhắm ngay phương hướng Tuyết Hồ di động, trước một bước ngăn cản đường đi của nó, bao vây chặn đánh.
Sau một lát.
Tuyết Hồ còn chưa phát giác, không nhanh không chậm đi tới.
Đột nhiên, nó tựa hồ cảm thấy dị động, thân thể hơi cong, bốn vó bỗng nhiên cứng đờ.
Sau lưng nó, một Huyền Khí Đại Thủ trống rỗng xuất hiện, năm ngón tay đại trương vồ tới.
Cùng lúc đó, Tần Tang từ chỗ tối hiện thân, hô to một tiếng: "Động thủ!"
Những nơi Huyền Khí Đại Thủ đi qua, các thủ lĩnh Hàn Linh nhao nhao bị giam cầm đến đó, biểu lộ vô cùng sợ hãi.
Không gian chung quanh Tuyết Hồ bị phong bế.
Hộ pháp cho bản tôn ba mươi năm qua, thân ngoại hóa thân chưa từng nhàn rỗi, đã tu luyện môn thần thông này đến mức độ đại thành, uy lực không thể so sánh nổi.
Lực lượng giam cầm của Huyền Khí Đại Thủ không thể coi thường, tu sĩ cùng giai nếu trúng chiêu, cũng rất khó tránh thoát.
Bản lĩnh của Tuyết Hồ kì lạ, thực lực khó mà ước đoán, Tần Tang xuất thủ không giữ lại chút nào.
Cùng lúc đó, bên trên một cành cây 'Sợi dây' nhanh chóng bắn xuống, uốn lượn trong hư không, từng vòng từng vòng sóng nước giống như gợn sóng hình khuyên bắn về phía Tuyết Hồ.
Tần Tang và Diên Sơn lão nhân đồng thời xuất thủ.
Đối mặt song trọng giam cầm, Tuyết Hồ dường như không hề hay biết, mảy may không bị hạn chế, cúi người vọt mạnh về phía trước, thân thể tiêu thất hư không.
Thấy thần thông mất hiệu lực, Tần Tang không chút do dự thu hồi Huyền Khí Đại Thủ, toàn bộ tâm thần đặt lên Thiên Mục Điệp, quả nhiên thấy một hư ảnh mơ hồ.
Tần Tang thấy thế đại hỉ, hô to một tiếng: "Mau đuổi theo!"
Nghe lời ấy, Diên Sơn lão nhân cũng hớn hở ra mặt, theo sát Tần Tang truy kích.
Tốc độ của Tuyết Hồ chậm hơn hai người không ít.
Thế nhưng trong quá trình truy kích, bọn hắn phát hiện Tuyết Hồ thoáng ẩn thoáng hiện, giống như thuấn di, tuỳ tiện kéo dài khoảng cách.
Mà lại, loại thần thông này còn xuyên qua núi đá.
Tần Tang sớm đã nắm chặt Đạp Tuyết Thần Đao trong tay, trực tiếp ngự đao bổ lên trên vách núi.
"Ầm!"
Hai người từ trong loạn thạch lao ra, tiếp tục tập trung Tuyết Hồ, theo đuổi không bỏ.
Trên đường, Tần Tang và Diên Sơn lão nhân tề xuất các loại thủ đoạn cấm chế, nhưng đồng dạng đều không thể hạn chế Tuyết Hồ.
Diên Sơn lão nhân nói một câu 'Khó trách', trách không được lão trước kia nhiều lần đuổi bắt, Tuyết Hồ luôn biến nguy thành an.
Tuyết Hồ không chạy loạn, mà nó nghiêng người chạy đến một phương hướng.
"Có lẽ nó muốn trốn về sào huyệt!"
Diên Sơn lão nhân thở nhẹ.
Thấy vậy hai người không còn nóng nảy, một mực theo sau Tuyết Hồ.
Dịch giả: Mọi người donate hoặc đề cử ngọc phiếu ủng hộ với ạ, sau một thời gian thức khuya dậy sớm cuối cùng đã đuổi kịp tác rồi!