Chương 2204: Băng quật Hàn Tinh (thượng)
Chương 2204: Băng quật Hàn Tinh (thượng)
Trên cánh đồng tuyết.
Diên Sơn lão nhân và hoá thân Tần Tang đuổi theo Tuyết Hồ không bỏ.
Bọn hắn nhìn chằm chằm Tuyết Hồ, đồng thời cũng phân tâm quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Khó trách Diên Sơn lão nhân và Tư Đồ Dục mấy lần đều thất bại tan tác mà về.
Tần Tang suy đoán, hiện tại bọn hắn đã sắp đuổi tới sào huyệt Tuyết Hồ, chung quanh lại không có bất kỳ chỗ đặc thù gì, cảm giác không được ba động cấm chế hoặc là linh trận.
Mặt khác, Tuyết Hồ mang đến cho hắn một cảm giác phi thường quái dị. Hàn Linh linh trí thấp cũng có sướng vui giận buồn, tâm tình chập chờn.
Bị truy kích lâu như vậy, Tuyết Hồ lại chưa bao giờ quay đầu lại nhìn địch nhân, cũng không nghe nó phát ra kinh hoảng và phẫn nộ, không kêu không gấp, không sợ hãi.
Chẳng lẽ Tuyết Hồ tự tin có thể thoát khỏi bọn hắn?
Trong đầu hắn vừa lóe lên ý nghĩ này, đang muốn trao đổi với Diên Sơn lão nhân, chợt thấy Tuyết Hồ chạy trốn phía trước lóe lên không thấy bóng dáng.
Dựa theo trước đó, Tuyết Hồ sẽ dần hiện ra ở phương hướng khác, nhưng lần này lại chân chính biến mất.
'Vèo vèo!'
Tần Tang và Diên Sơn lão nhân đuổi sát tới.
Nơi này đã là tận cùng dưới đáy khe rãnh bình nguyên.
Hai người đạp trên mặt đất, cấp tốc nhìn bốn phía, chỗ này chính là giao lộ mấy đầu khe rãnh giao nhau.
Hàn phong lạnh thấu xương từ trong từng khe rãnh thổi ra, băng hạt nhỏ bé ở chỗ này va chạm, mảnh vụn tụ lại thành mảng lớn băng vụ, trừ phi hàn phong ngừng, nếu không băng vụ vẫn một mực tồn tại.
Ở bên trong vùng bình nguyên này, loại địa thế này thường thấy nhiều nhất.
Nhưng thứ này vừa vặn lại không bình thường.
Tuyết Hồ trốn lâu như vậy, mất tích ở nơi này, nơi đây tất có huyền cơ!
Diên Sơn lão nhân liếc nhìn một vòng, cũng không phát hiện gì, đành phải quay đầu nhìn về phía Tần Tang.
Trong mắt Tần Tang tràn ngập thanh quang, tâm thần liên thông với Thiên Mục Điệp, cẩn thận tìm kiếm, không buông tha một tấc nào.
Chờ giây lát.
Diên Sơn lão nhân thấy Tần Tang không hành động gì, nhịn không được mở miệng: "Lúc trước phá hư nhiều vách đá như vậy, không kém nơi này. Dứt khoát đồng loạt ra tay, đánh nát toàn bộ địa hình chung quanh đi! Có bí mật gì, khẳng định sẽ bại lộ."
Nói xong, Diên Sơn lão nhân lấy ra một sợi dây, cổ tay rung lên, muốn quất hướng vách đá bên phải.
"Chậm đã!"
Tần Tang phất tay ngăn trở Diên Sơn lão nhân, đột nhiên cúi đầu nhìn dưới chân.
Diên Sơn lão nhân thấy thế khẽ giật mình, vội đằng không bay lên: "Sào huyệt Tuyết Hồ ở dưới đất?"
Tần Tang khẽ lắc đầu, chần chờ nói: "Không giống như là sào huyệt . . ."
Trong tầm mắt Thiên Mục Điệp, trên mặt đất lại có một đồ án hồ ly.
Hàn phong quanh năm không ngừng, mặt đất trong khe rãnh bị mài mòn thành vách đá trơn nhẵn, đồng thời bao trùm lấy một tầng băng thật dày.
Đồ án cũng không phải là khắc vào trên tảng đá, mà trong tầng băng kia, lơ lửng ngoài tảng đá.
Hồ ly sinh động như thật, giống Tuyết Hồ như đúc, như Tuyết Hồ bị phong ấn bên trong.
Lúc Tuyết Hồ ẩn nấp, tầng đồ án này cực kì nhạt, nếu không phải có Thiên Mục Điệp, dù cho bản tôn ở chỗ này, cũng sẽ coi nhẹ bỏ qua.
"Tuyết Hồ giấu trong hàn băng này?" Tần Tang kinh ngạc.
Trong cảm nhận của hắn, tầng băng này không khác nơi khác, chính là khối băng bình thường, thoáng dùng sức là có thể ép nứt ra khe hở trên đó.
Diên Sơn lão nhân cũng thôi động thần thức dò xét, kết quả vẫn giống nhau.
"Không phải sào huyệt Tuyết Hồ đơn giản như vậy! Đạo huynh đã nhìn thấy đồ án Tuyết Hồ, huyền diệu ngay trên đồ án, cưỡng ép phá hư chắc là không thể thực hiện được, ngược lại sẽ trúng kế. Đạo huynh thử vẽ đồ án ra, chúng ta cùng một chỗ lĩnh hội, xem gia hỏa này đến cùng có bản lãnh gì." Diên Sơn lão nhân thúc giục.
Tần Tang cũng nghĩ như vậy, chỉ lên hư không, cẩn thận vẽ ra đồ án Tuyết Hồ.
Diên Sơn lão nhân ngưng mắt nhìn nửa ngày, lâm vào trầm tư.
Tần Tang nhìn chằm chằm dưới chân, bắt đầu từ đầu Tuyết Hồ, một mực nhìn đến đuôi của nó.
Suy tư một lát, Tần Tang loé lên linh quang: "Nếu như xem nó là một cấm chế hoặc là phù văn? Có lẽ trời sinh Tuyết Hồ tinh thông đạo này."
Hắn được truyền thừa hoàn chỉnh của Nguyên Thần môn, ở Huyền Thiên cung cũng xem qua không ít điển tịch, tạo nghệ trên cấm chế trận pháp không thấp, từ mạch suy nghĩ này tới tay, quả nhiên có phát hiện mới.
Tuyết Hồ nếu muốn dùng loại biện pháp này ẩn tàng, vậy quá coi thường hắn và Thiên Mục Điệp.
Tần Tang xoay chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn đôi mắt Tuyết Hồ, vẻn vẹn từ bề ngoài nhìn không ra thứ gì, chỉ có thử công kích Tuyết Hồ.
"Để ta!" Diên Sơn lão nhân xung phong nhận việc: "Đạo huynh nhìn chằm chằm Tuyết Hồ, tuyệt đối không được để nó mê hoặc."
Tần Tang suy nghĩ một chút, lui ra phía sau một khoảng, ở chung quanh bày ra mấy trận kỳ, để phòng vạn nhất, chỉ cho Diên Sơn lão nhân vị trí con mắt Tuyết Hồ.
"Vù!"
Sợi dây bắn ra, giữa không trung uốn lượn, hai đầu dây đang muốn bơi tới hai mắt Tuyết Hồ.
Diên Sơn lão nhân đột nhiên dừng tay, mang theo mấy phần hổ thẹn nói "Trước đó không ngờ đạo huynh có thể làm được đến loại tình trạng này, quên thương nghị trước một chuyện."
Tần Tang nhắm hai mắt lại: "Ý đạo huynh là?"
"Đã là bằng hữu Tư Đồ chưởng môn, lại còn nửa năm ở chung, nhân phẩm đạo huynh khẳng định không cần phải hoài nghi. Lần này có thể tập trung Tuyết Hồ, đạo huynh thuộc về công đầu."
Đối mặt ánh mắt Tần Tang, Diên Sơn lão nhân thản nhiên nói: "Thực không dám giấu giếm, loại Hàn Tinh kia cũng có trợ giúp lão hủ, nhưng cũng không nhất định phải có được. Tìm tới Hàn Tinh, một người một nửa, số lượng Hàn Tinh nếu không thỏa mãn đạo huynh, lão hủ sẽ nhường ra một phần cũng không sao. Bất quá, vạn nhất nơi này còn có những bảo vật khác, Hàn Tinh đều thuộc về đạo huynh, sau đó lão hủ được chọn bảo vật trước, tiếp đó là đạo hữu. Đạo huynh thấy thế nào?"
Thần sắc Tần Tang hơi trì hoãn.
Hắn đi chuyến này đơn thuần là tìm tới Hàn Tinh, Diên Sơn lão nhân đề nghị chính hợp ý hắn.
Thấy Tần Tang đồng ý, Diên Sơn lão nhân cũng lộ vẻ vui mừng, không chần chờ nữa, sợi dây bắn nhanh xuống, đồng thời đâm trúng hai mắt Tuyết Hồ.
"Phốc!"
Sợi dây đâm xuyên tầng băng và hai mắt Tuyết Hồ, dễ như trở bàn tay xuyên thấu tảng đá, đâm xuống thật sâu không thấy đáy.
Thuận lợi như vậy, khiến hai người ngây ngẩn cả người.
Sau một khắc, dị biến phát sinh.
Trên thân Tuyết Hồ đại phóng bạch quang, ngay sau đó lông tóc toàn thân biến dài ra, hóa thành vô số sợi tơ màu trắng, bao phủ toàn bộ tầng băng, như là ma hồ, bộc phát ra một cỗ lực lượng kỳ dị.
"Ầm!"
Trong phương viên vài dặm, vách đá và tầng băng ứng thanh sụp đổ, trong nháy mắt hình thành một cơn phong bạo, vô số loạn thạch và vụn băng xen lẫn trong đó.
Tần Tang và Diên Sơn lão nhân nhao nhao biến sắc, lách mình bay ngược lại.
Lúc hai người Tần Tang truy kích.
Nguyệt phi một mình rời Lộc Dã, xuyên qua trùng điệp mây đen, rơi vào biên giới cánh đồng tuyết.