Chương 2203: Vô Tướng tiên môn (hạ)
Chương 2203: Vô Tướng tiên môn (hạ)
Lúc này.
Nữ tử cung trang tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, lông mi khẽ run, chậm rãi mở ra.
Đôi mắt như nước, càng thêm câu hồn.
Nữ tử cung trang trầm ngâm, thân ảnh lóe lên, ly khai trúc lâu, xuất hiện tại chỗ sâu trong rừng trúc, bên cạnh một cái ao nhỏ hình tròn.
Trong ao không phải thanh thủy, mà là dược dịch bảy màu lộng lẫy.
Dược dịch tán phát hương khí, hội tụ thành màn sương mù bảy màu bay lượn lờ chung quanh ao nhỏ.
Nữ tử cung trang xuất hiện bên cạnh ao, bờ môi khẽ nhúc nhích, hình như đang nói.
Sau một lát.
Dược dịch ùng ục ùng ục bốc lên bọt khí.
Một cái đầu người từ trong nước trồi lên, lại không có ngũ quan, khuôn mặt bóng loáng như mặt kính, làn da hơi nhúc nhích, đối mặt nữ tử cung trang.
Rõ ràng trên khuôn mặt không có đôi mắt, nữ tử cung trang lại cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, thần sắc hơi căng lên, vội vàng nói vài câu.
Đầu người nhẹ nhàng gật xuống, sau đó trở về trong ao.
Nữ tử cung trang như trút được gánh nặng, khẽ khom người, quay người đi ra rừng trúc, dọc theo đường mòn trong biển hoa đi đến lối vào Lộc Dã.
Nàng vừa hiện thân, nữ tử trong biển hoa nhao nhao im lặng cung kính hỏi chào.
"Tham kiến Nguyệt tỷ tỷ."
Trước mặt nữ tử cung trang, những mỹ nhân tuyệt thế này vậy mà ảm đạm phai mờ.
Nữ tử cung trang không để ý tới các nàng, đôi mắt đẹp không chớp, đi ra Lộc Dã, nhìn quanh bốn phía, nhắm ngay một phương hướng, bay vào bên trong mây đen.
Cho đến khi thân ảnh nàng biến mất, những mỹ nhân thu hồi biểu lộ cung kính, không dám thể hiện cử động bất mãn nữ tử cung trang dù chỉ một chút, trong mắt ngược lại tràn đầy sự hâm mộ.
Bị nữ tử cung trang quấy rối, chúng nữ hứng thú đại giảm.
Bất quá, nơi này không thiếu nơi vui đùa.
Ngoại trừ không thể rời khỏi Lộc Dã, các nàng có khả năng nghĩ tới bất kỳ yêu cầu nào, chủ nhân Lộc Dã đều thỏa mãn.
… …
Chuyện các nàng phải làm, chỉ cần bảo trì dung mạo hoàn mỹ.
Không lâu lắm.
Cấm chế chỗ cửa vào Lộc Dã bỗng nhiên bị xúc động.
Một ông lão mặc áo bào đen bay xuống trước tấm bia đá, chân nguyên trên thân lưu chuyển, trước tẩy đi phong trần, cất bước đi vào Lộc Dã.
Chúng nữ xa xa thấy lão giả.
Đám mỹ nhân vội vàng đứng lên, nhưng biểu hiện lại không cung kính như khi gặp nữ tử cung trang.
Khi Lão giả đi vào cánh đồng hoa.
Có nữ tử mở miệng nói: "Ô lão trở về."
Ô lão bất cẩu ngôn tiếu, nhìn thấy bộ dáng Lộc Dã biến thành dạng này, vẫn còn chưa quen.
Bất quá, đối mặt những nữ tử chào hỏi, Ô lão đều nhất nhất hoàn lễ, dù cho đối phương không phải tu sĩ.
Ánh mắt đảo qua những nữ tử không dính khói lửa trần gian, đáy mắt Ô lão hiện lên một tịa dị động không biết vì thương hại bọn họ hay vì mỉa mai.
Những năm qua, lão thấy nhiều lắm.
Hết đợt này đến đợt khác.
Đến mức không nhớ rõ những mỹ nữ này thuộc nhóm thứ mấy.
Trong rừng trúc có một cái hang rắn.
Một khi những cô gái này tuổi già sắc suy, hoặc trên thân bị một chút tì vết, liền bị chủ nhân Lộc Dã không chút do dự ném vào hang cho rắn ăn.
Cho dù thân phụ linh căn, thiên phú tu luyện cao, nếu không thể kịp thời đột phá cảnh giới, xuất hiện dấu hiệu đi xuống, thân thể không còn hoàn mỹ, hạ tràng cũng giống như nhau.
Các nàng bị nuôi dưỡng như sủng vật, trong khoảnh khắc bị chủ nhân Lộc Dã chọn trúng, vận mệnh đã định.
Có thể sống đến bây giờ lác đác không còn mấy.
Lóe lên ý nghĩ này, Ô lão vừa vặn đi qua hang rắn trong rừng trúc, bất động thanh sắc liếc qua, đứng tại chỗ, cất giọng nói: "Lão nô bái kiến công tử."
Sau một lát.
Trong rừng trúc truyền ra thanh âm lười biếng: "Ô lão về rồi sao, thời cơ vừa vặn! Vào đây đi."
Ô lão đáp ứng một tiếng, bước nhanh đi sâu vào trong rừng trúc, đi đến bên cạnh dược trì, từ túi giới tử lấy ra hai hộp ngọc, tiến một bước trình lên: "Khởi bẩm công tử, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, Ô Thần Nê và Thông Hoa Cổ Thụ Quả đều lấy được."
"Ồ?"
Trong dược trì truyền ra thanh âm ngạc nhiên, bắn ra hai sợi tơ, cuốn hộp ngọc đi: "Quả nhiên là Ô Thần Nê và Thông Hoa Cổ Thụ Quả, vất vả Ô lão rồi! Muốn lấy những bảo vật này không dễ đâu? Đám gia hỏa Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện có gây phiền phức cho các ngươi không?"
Ô lão đáp: "Bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, không thấy xuất hiện. Bất quá, gần đây không ít gia hỏa lấy cờ hiệu của công tử, đốt giết cướp giật khắp nơi, cướp đoạt bảo vật, huyên náo làm cho người Trung Nguyên cảm thấy bất an, xác thực ảnh hưởng không nhỏ."
Người trong dược trì không để ý: "Chờ thần công của bản công tử đại thành, luyện thành Tam Thi Nhất Thần Phiên, vừa vặn bắt bọn chúng tế phiên."
Tiếp theo lại vang lên một tiếng cười lạnh: "Hai Hóa Thần của Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện quả nhiên bị vây trong Vô Vọng Điện, lá gan thật không nhỏ! Năm đó nghĩa phụ ta tìm thấy cửa vào Vô Vọng Điện, quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ dạo quanh bên ngoài một vòng. Chỉ bằng hai người bọn họ, hai trăm năm qua chưa từng xuất hiện, khẳng định đã tiến vào chỗ sâu nhất, không chừng còn bị vây chết."
Ô lão nhắc nhở: "Thần thông Hóa Thần khó lường, công tử không nên khinh thường."
"Bản công tử đương nhiên biết rõ..."
Trong dược trì lại toát ra bọt khí.
Lần này, vậy mà từ bên trong nước trồi lên một người và ba cái đầu người.
Ba cái đầu người giống nhau đều không có ngũ quan, da mặt lại chuyển động, đồng loạt nhìn Ô lão chăm chú.
Đứng trước ba cái đầu người là một thanh niên tóc dài.
Thanh niên dung mạo tuyệt thế, tuấn tú phi thường, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng từ đầu đến cuối mang theo một tia cười tà, đủ để thỏa mãn thiếu nữ hoài xuân.
Đảo mắt qua ba khuôn mặt trống không, ánh mắt Ô lão ngưng trọng nói: "Chúc mừng công tử, Thần Phiên sắp đại thành!"
Thanh niên cười hắc hắc: "Đáng tiếc nghĩa phụ một lòng vì phi thăng, không hỏi thế sự, chỉ lưu lại cho bản công tử chút đồ vật này! Nếu không chẳng cần Ô lão tự mình bôn ba, bản công tử cũng không cần chờ tới bây giờ."
Nói xong, thanh niên lắc lắc cổ, truyền ra âm thanh khớp xương 'Rắc rắc'.
Trên mặt lộ ra biểu lộ hài lòng, thanh niên nói: "Ô lão về tới thật đúng lúc, Nguyệt phi cảm nhận được có người tự tiện xông vào cánh đồng tuyết, ta vốn định xuất quan... Ô lão ngươi đi một chuyến xem thế nào."
"Cánh đồng tuyết?"
Ô lão khẽ giật mình, tiếp theo trầm ngâm nói: "Công tử nói đến, nơi mà Thủy Tướng ngã xuống?"
"Không sai."
Thanh niên gật đầu: "Ô lão quên rồi sao? Năm đó Lộc Dã di động đến vùng này, Nguyệt phi phát hiện có người lén lút bên trong cánh đồng tuyết, đáng tiếc lúc ấy không coi trọng. Bản công tử hoài nghi nơi đó là nơi Thủy Tướng vẫn lạc, nhưng không cách nào phá giải bí mật nơi này. Người này có thể là truyền nhân của Vô Tướng tiên môn, để tránh đánh cỏ động rắn, ta để cho Nguyệt phi khống chế vài con Hàn Linh, Lộc Dã vẫn luôn ẩn thân tại phụ cận, chờ người kia xuất hiện. Người này ngược lại tính nhẫn nại thật tốt, để bản công tử đợi nhiều năm như vậy."
Ô lão cau mày nói: "Truyền thuyết Vô Tướng Tiên môn năm đó bá chủ Tu Tiên Giới, độc nhất vô nhị. Trong ngũ đại tiên điện, đều có tu sĩ Hóa Thần, thực lực không kém hơn một đại phái siêu cấp. Thế lực bực này đột nhiên sụp đổ, ngũ đại tiên điện toàn bộ mai danh ẩn tích, đến bây giờ còn một cọc án chưa bàn xử. Nếu tìm thấy di vật của Thủy Tướng, công tử nhất định như hổ thêm cánh!"
"Quả thật một công án không đầu không đuôi!"
Thanh niên cười lạnh: "Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện vẫn luôn giữ kín tin tức Vô Tướng tiên môn, đoán chừng bọn chúng đang tận lực thanh lý vết tích liên quan đến Vô Tướng tiên môn, chuyện năm đó chắc chắn liên quan đến bọn chúng! Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, truyền thừa Vô Tướng tiên môn không dễ đoạn như vậy đâu. Những người kia núp trong bóng tối, chỉ sợ sớm đã ngo ngoe muốn động, Hóa Thần của hai tông biến mất thời cơ ngàn năm một thuở như vậy, bọn chúng sẽ xuất hiện gây sóng gió, rửa mắt đợi xem! Chuyện qua lâu như vậy, Vô Tướng tiên môn sống hay chết không liên quan đến bản công tử, ta cũng không muốn báo thù cho chúng. Nhưng mà, Ô lão nói không sai, Thủy Tướng năm đó nếu thật chạy đến Bắc Hoang, vẫn lạc tại nơi này, trên thân khẳng định có không ít bảo vật, nói không chừng vẫn còn kinh hỉ khác!"
Dừng một chút, thanh niên lại bổ sung một câu: "Nguyệt phi nói người kia tu vi Nguyên Anh trung kỳ, bản thân Nguyệt phi chỉ sợ không chế trụ nổi, Ô lão nhớ kỹ giúp Nguyệt phi diệt trừ người này, tốt nhất nên bắt sống Nguyên Anh. Sau khi bản công tử luyện thành Tam Thi Nhất Thần Phiên, thì lấy Nguyên Anh của người này làm chủ hồn thứ nhất. Nguyên Anh trung kỳ, miễn cưỡng thoả mãn yêu cầu…"
Ô lão liên tục gật đầu, vội vàng rời đi.