Chương 2206: Nguyệt phi
Chương 2206: Nguyệt phi
"Tạch tạch tạch. . . ."
Trong hầm băng vang lên tiếng khối băng vỡ vụn.
Thiểm điện màu hồng không thể xuyên thấu cương tráo, biến thành vô số tia điện, lan tràn ra, bơi tới dưới chân Tần Tang, rót vào tầng băng.
Thiểm điện mang theo lực ăn mòn đáng sợ.
Dưới thân Tần Tang bị ăn mòn ra một cái động lớn, những nơi tia điện đi qua, tầng băng im lặng hòa tan, một mực lan đến phạm vi rất xa.
Tầng băng sụp đổ một mảng lớn.
Băng quật chính là nơi hàn sát khí hội tụ lại.
Nên huyền băng nơi này ẩn chứa hàn sát khí.
Những hàn sát khí rời rạc bên ngoài không giống trong Hàn Tinh, Tần Tang suy đoán, hàn sát khí trong Hàn Tinh hẳn là sau khi trải qua linh trận chuyển hóa, tu sĩ có thể luyện hóa trực tiếp.
Bất quá, cho dù hàn sát khí không tinh khiết, ngưng kết huyền băng, trình độ cứng cáp hơn xa khối băng phổ thông bên ngoài.
Nếu bị thiểm điện màu hồng đánh trúng, hậu quả khó mà lường được.
Yêu nữ này xuất thủ tàn nhẫn như vậy, trực tiếp muốn lấy tính mệnh bọn hắn, Tần Tang và Diên Sơn lão nhân há lại không giận?
Tần Tang nhìn qua Diên Sơn lão nhân.
Trước đó, Tần Tang đã hỏi lão quanh cánh đồng tuyết có thế lực lớn nào không.
Diên Sơn lão nhân trả lời phi thường chắc chắn là không có.
Vì bắt giữ Tuyết Hồ, Diên Sơn lão nhân đã nhiều lần xuất nhập cánh đồng tuyết, tra xét rõ ràng. Bất luận trong cánh đồng tuyết náo động lớn cỡ nào, cũng không có người tới.
Cho nên bọn hắn yên tâm phá tường băng truy kích Tuyết Hồ.
Bây giờ lại xuất hiện một yêu nữ lạ lẫm, mà tu vi lại cao như thế, cũng là Nguyên Anh trung kỳ.
Trong lòng hắn đặt danh hào cho nàng này là yêu nữ, không chỉ để hả giận.
Dù nàng này làm việc tàn nhẫn, Tần Tang cũng không thể không thừa nhận, một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng này mang theo vẻ mị hoặc lan tràn, mà Tần Tang có thể khẳng định không phải mị công, không cần làm dáng, mà trời sinh mị hoặc, hại nước hại dân.
"Hừ! Trốn tránh cũng nhanh! "
Nguyệt phi một kích thất bại, cười lạnh một tiếng, lách mình co lại một góc băng quật, bất động tại chỗ, giống như đang phòng bị bọn hắn phản kích.
Tần Tang đang muốn hỏi Diên Sơn lão nhân thân phận nàng này, ánh mắt đảo qua yêu nữ, lập tức phát giác được dị thường, thầm nghĩ trong lòng không tốt, Đạp Tuyết Thần Đao hung hăng chém tới.
Đao khí như nước thủy triều, chém về phía đất trống bên cạnh băng trụ Hàn Tinh.
Nhưng đã chậm một bước.
Tầng băng trên mặt đất hơi nâng lên, từ phía trên mọc ra một cây băng trụ, chính là một toà băng điêu điêu khắc Nguyệt phi.
Lông mi băng điêu khẽ run lên, lại từ băng chuyển hóa thành huyết nhục chân chính, Nguyệt phi không biết dùng bí thuật gì, ở ngay trước mặt bọn hắn tới gần Hàn Tinh.
Nguyệt phi cũng không nhìn đao khí sau lưng, đưa tay chộp tới băng trụ, lòng bàn tay giấu một viên châu.
Thiểm điện màu hồng chính là đến từ viên châu này.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Vô số tia điện nhỏ bé được Nguyệt phi co vào phạm vi nơi tay, bắn tới băng trụ, ý đồ đánh nát nó, lấy đi Hàn Tinh bên trong.
Không ngờ, thiểm điện đánh vào trên băng trụ, băng trụ lại lông tóc không tổn hao gì.
Nguyệt phi sững sờ, tiếp theo phát hiện linh trận dưới thân đại phóng quang mang, trong băng trụ bắn ra một đạo lam quang, giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng tới mặt của nàng.
Trước có băng kiếm, sau có thần đao.
Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, trong lòng biết không thể mạnh mẽ bắt lấy Hàn Tinh, gặp nguy không loạn. Nàng quăng tấm lụa mỏng lên, hóa thành một mảnh áng mây, lại phải dùng món pháp bảo này đồng thời chống cự hai đạo công kích.
"Phốc! Phốc!"
Băng kiếm và Đạp Tuyết Thần Đao lần lượt tập kích đến.
Áng mây đầu tiên là cuốn lấy băng kiếm, vân khí đang cuồn cuộn đè ép băng kiếm, Đạp Tuyết Thần Đao phía sau đã đánh tới chỗ hiểm yếu.
Lần này, lụa mỏng cũng không kiên trì nổi, áng mây ứng thanh sụp đổ, vô số mảnh lụa mỏng lưu loát bay xuống một chỗ, một kiện pháp bảo hộ thân tốt nhất cứ như vậy bị hủy.
Nguyệt phi thừa cơ tránh lui, bỏ ra đại giới là một kiện pháp bảo để trốn qua một kiếp này.
Tần Tang thấy rõ ràng, trong lòng giật mình, yêu nữ này căn bản theo đại đạo giống hóa thân cũng là hàn băng đạo, khó trách cũng dòm ngó Hàn Tinh.
"Thì ra là một tặc nhân."
Diên Sơn lão nhân chưa kịp xuất thủ, mới vừa rồi nhìn thấy Nguyệt phi tới gần Hàn Tinh, giật nảy mình, may mắn băng trụ có cấm chế bảo hộ.
Đối phương hiển nhiên cũng không hiểu rõ cấm chế nơi này.
Suy nghĩ nhanh, Diên Sơn lão nhân giận tím mặt, lập tức vứt ra sợi dây trong tay, đâm thẳng tới mi tâm Nguyệt phi.
Trong lòng Tần Tang cũng buồn bực.
Yêu nữ không phải là chủ nhân nơi này, còn dám chủ động xuất thủ, quả nhiên là không biết sống chết!
"Yêu nữ ngươi là ai, mau xưng tên ra!" Diên Sơn lão nhân hét lớn.
Sợi dây linh hoạt như rắn, nhìn như đâm tới mi tâm Nguyệt phi, lúc Nguyệt phi chống cự, thế công đột nhiên thay đổi, bắn ra từng vòng từng vòng gợn sóng.
Loại gợn sóng này mang theo lực trói buộc, trước đó bắt giữ Tuyết Hồ, Diên Sơn lão nhân đã từng dùng qua.
Nguyệt phi không để ý tới Diên Sơn lão nhân, mà nhìn chằm chằm vào Hàn Tinh, hiển nhiên còn chưa từ bỏ hi vọng.
Cảm giác được gợn sóng tới gần, lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt lại, vội vàng gỡ từ cổ tay xuống một cái vòng tay bạc, cong ngón tay búng ra. Vòng tay chấn động, gợn sóng vỡ vụn, ngăn phía trước sợi dây, đánh đến khó phân thắng bại.
Diên Sơn lão nhân thu hồi lòng khinh thị: "Trên thân nàng này bảo vật không ít, chắc là có địa vị, không biết có đồng bọn hay không, đạo huynh mau ra tay! "
Tần Tang cũng không làm theo Diên Sơn lão nhân yêu cầu, trầm giọng nói: "Đạo huynh hẳn là có thể cuốn lấy nàng này? Tại hạ tự nhận trên trận pháp có mấy phần thành tựu, mà môn đồng thuật của ta có trợ giúp phá trận, hi vọng đạo huynh tranh thủ một chút thời gian giúp ta. Chuyện về sau, chia đều Hàn Tinh."
Tần Tang vừa nói vừa quan sát Diên Sơn lão nhân.
Vừa tìm tới Hàn Tinh, lại không hiểu thấu xuất hiện một yêu nữ, chẳng lẽ chỉ là đi ngang qua?
Tần Tang cũng sinh ra lo nghĩ với lão.
Hắn đến vì Hàn Tinh, đoạt bảo đương nhiên phải coi trọng nhất.
Chờ lấy được Hàn Tinh, suy nghĩ xử trí yêu nữ thế nào cũng không muộn.
Bản tôn ở bên ngoài, nếu có cao thủ khác tới gần, có thể phát giác từ trước, tạm thời không cần lo lắng điểm này.
Diên Sơn lão nhân giật mình, quay đầu nhìn Tần Tang, gật đầu đồng ý: "Được! Vậy theo đạo huynh nói đi! Năng lực bần đạo có hạn, chỉ sợ không địch lại yêu nữ, đạo huynh tuyệt đối không nên lưu thủ! "
Dứt lời, Diên Sơn lão nhân điểm dưới chân, lách mình đến gần Nguyệt phi, ba mặt Long thủ thuẫn được lão xem như vũ khí.
'Vèo vèo vèo!'
Ba mặt Long thủ thuẫn biến thành ba đạo ô quang, bay loạn quanh Nguyệt phi, làm cho người hoa cả mắt.