Chương 2215: Phi thăng
Chương 2215: Phi thăng
Lần này, không có ngàn vạn qua ảnh.
Ẩm Huyết Ma Qua vẻn vẹn vung lên hai lần, lưu lại trong hư không hai đạo huyết quang giao nhau, huyết sát trùng thiên, mang theo khí thế đáng sợ xé nát hết thảy sự vật phía trước, đánh lên thủ cấp của Viêm Long!
"Ầm!"
Viêm Long liên tiếp sụp đổ, nhưng đằng sau vẫn còn ma hỏa không ngừng xông đến. Ẩm Huyết Ma Qua và ma hỏa kịch liệt giao phong.
Ô lão lại không coi trọng, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Tần Tang đứng sau ma hỏa, đầu vai hơi lắc huyết ảnh theo đó hóa thành hư vô, muốn xuất thủ tập kích.
Nhưng vào lúc này.
Trong hầm băng lại sinh dị biến.
Tần Tang hóa thân bị ép vận dụng Tứ Thừa Đằng Xà Ấn, liên tiếp khắc chế nhiều bảo vật của Nguyệt phi.
Linh giác của Ô lão nhạy cảm, ẩn ẩn cảm giác được trong hầm băng bộc phát khí thế mạnh mẽ không bình thường, trong lòng cảm thấy không ổn, ngay sau đó thần sắc đột nhiên thay đổi.
Phù bàn do chính tay lão chế tác, ban cho Nguyệt phi, làm thủ đoạn phòng thân sau cùng. Ngay cả phù bàn còn bị hủy, Nguyệt phi dữ nhiều lành ít!
Ô lão đột nhiên ý thức được, thế cục bên dưới phức tạp hơn lão tưởng tượng nhiều. Hiện tại đã không thể cứu Nguyệt phi, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, không phải cử chỉ sáng suốt!
Trong lòng bắt đầu sinh thoái ý, Ô lão lui lại muốn bức khỏi trận chiến, trong linh giác bỗng nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm, làm Ô lão rùng mình, kinh ngạc không hiểu.
Lão thoáng nhìn qua một điểm tinh mang xích hồng.
Hồng quang giấu bên trong ma hỏa, hiển hiện ba con chim nhỏ do hỏa diễm tạo thành, thập phần sống động.
Tiến giai về sau, Tần Tang đã đủ năng lực chưởng khống Thái Dương Thần Điểu nhất định, miễn cưỡng có thể áp súc ba động của Thái Dương Thần Điểu và khống chế đơn giản.
Không giống như trước xuất thủ không hối hận, đành phải sử dụng như Chấn Thiên Lôi.
Hắn mượn nhờ ba động của ma hỏa, còn làm thêm một tầng ngụy trang ẩn giấu Thái Dương Thần Điểu, quả nhiên lừa gạt được cảm giác của Ô lão.
Vốn định chờ hóa thân đi lên hội hợp, đến lúc đó nắm chắc cầm xuống người này không nhỏ.
Thấy Ô lão muốn đi, đành phải xuất thủ.
'Vèo!'
Thái Dương Thần Điểu không tiếp tục ẩn giấu, giương cánh bay cao.
Thần điểu hoạt bát đáng yêu, ngoại trừ không thể kêu to, thì nhìn không khác chim chóc chân chính.
Trong đôi mắt của Ô lão, bọn chúng lại hoá thành bùa đòi mạng đáng sợ, bay thẳng đến lão, làm lông tóc toàn thân lão dựng đứng.
Thái Dương Thần Điểu lưu lại ba đạo quỹ tích màu đỏ, nửa đường bỗng nhiên hội họp, hòa làm một thể, hoả quang bắn toả bốn phía, nghiễm nhiên trở thành một hỏa cầu màu đỏ, ẩn chứa năng lượng kinh khủng cuồng bạo đến cực điểm!
Ô lão hoảng hốt.
Trước mắt xích quang càng ngày càng đậm.
Trong tình thế cấp bách, Ô lão không còn cách nào khác, huyết ảnh vốn đã biến mất, đột nhiên ngưng tụ trước người lão, ngăn hoả cầu lại.
Huyết ảnh lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ, bản thể ngưng thực vô cùng, không thể dùng từ huyết ảnh để hình dung, vì nó hoàn toàn không khác một Ô lão chân chính, chẳng qua từ huyết tạo thành mà thôi, toàn thân màu xích hồng.
'Ầm'
Thái Dương Thần Điểu đánh lên huyết ảnh.
Chỉ một thoáng, lưu diễm cuồng xạ bốn phương tám hướng.
Trong ngọn lửa, huyết ảnh biến thành một điểm sáng màu đỏ ngòm, dần dần phai mờ cho đến khi biến mất.
… …
Trong băng phong bạo xuất hiện hai biển lửa, một biển lửa Cửu U Ma Hỏa màu đen và một biển lửa Nam Minh Ly Hỏa màu đỏ.
Chỗ khác nhau của hai biển lửa, Tần Tang không cách nào khống chế Nam Minh Ly Hỏa sau khi nó bộc phát, chỉ có thể mặc cho những ngọn lửa này phát tán.
Ô lão bay ngược lại, trơ mắt nhìn Thái Dương Thần Điểu nuốt hết huyết ảnh, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, sắc mặ trắng bệch không còn chút máu, bản thể tựa hồ bị liên luỵ.
Lúc này, lão đã đánh mất chiến ý, vội vã từ Giới Tử Đại lấy ra một Ngọc Điệp.
Đây cũng là phù bàn.
Bất quá phù văn trên phù bàn phức tạp hơn phù bàn trong tay Nguyệt phi nhiều, mà lại chủng loại phù văn cũng không giống nhau.
"Cạch!"
Phù bàn trực tiếp vỡ vụn, vô số phù ảnh xuất hiện bay vụt như sao chổi, trong nháy mắt tan ra một mảnh, dung nhập vào trong băng phong bạo, không gian chung quanh theo đó lờ mờ đi.
Bên trong mỗi một khối băng đều có một linh phù.
Trong khoảnh khắc, băng phong bạo biến thành phù hải vô biên vô hạn.
Tần Tang lách mình đuổi đến không xa, liền cảm thấy không thích hợp, khẽ di một tiếng, ngừng lại, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này trên dưới điên đảo, hỗn loạn ngổn ngang, dường như đi vào trong mê cung.
Thiên Mục Điệp không cạnh thân, hắn đành phải dùng thần thức cảm ứng.
Chờ đến khi Tần Tang tìm ra sơ hở, hắn xông ra khu vực phù bàn ảnh hưởng, Ô lão sớm đã bỏ trốn mất dạng. Lúc này, Thân Ngoại Hóa Thân theo sau, nhưng cũng vô bổ.
Tần Tang nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một chút, không lựa chọn truy sát Ô lão, mà hội hợp với hóa thân, quay người trở lại băng quật.
Quang triều yếu dần.
Bản tôn và hóa thân đi xuống.
… …
Thiên Mục Điệp bay đến đầu vai bản tôn, cọ nhẹ lên cổ của hắn.
Tần Tang hơi khép hai mắt, tận hết sức lực, triển khai thần thức, phối hợp Thiên Mục Điệp, nhìn qua từng ngóc ngách trong băng quật, rốt cuộc phát hiện mánh khóe!
Hai tay bản tôn kết ấn, một đạo ấn quyết như nước chảy bay vụt đi, đánh lên băng trụ bên cạnh, hình thành một hào quang màu trắng. Băng quật bị hủy về sau, nơi này nhìn như không chỗ nào đặc thù, chẳng khác những nơi khác.
Trong mắt hóa thân bùng lên tinh quang.
Đằng Xà lao xuống, đụng đầu vào trung tâm hào quang.
'Ầm' Một tiếng trầm đục, băng quật chấn động mãnh liệt.
Bị cự lực của Đằng Xà trùng kích, thình lình lưu lại trên mặt đất một khe hở, cấm chế hai bên khe hở lấp loé không yên, một mực thông xuống nơi nào đó, quả nhiên giấu giếm huyền cơ!
Lộc Dã.
Chúng nữ đang chơi đùa, trong rừng trúc bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to.
Sóng âm trùng kích, rừng trúc lay động sào sạt.
Chúng nữ nơm nớp lo sợ, không biết công tử vì sao nổi giận.
Trong dược dịch các bọt khí phình to nổi lên giống như bị đun sôi, Tô Tử Nam và ba cái đầu người không có khuôn mặt xuất hiện, một bàn tay trắng xám từ trong dược dịch nâng lên, trong lòng bàn tay nhiều thêm một huyết ngọc đã vỡ vụn.
Tô Tử Nam biểu lộ âm trầm, ánh mắt lấp lóe, trầm tư một lát, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo lưu quang, lại trì hoãn chìm xuống dưới.
Không lâu lắm, Ô lão bại lui quay về, đứng bên cạnh dược trì, nhìn dược dịch yên lặng.
… …
"Nguyệt phi chết rồi."
Ba đầu người không có khuôn mặt xuất hiện, đối mặt Ô lão.
Không thấy Tô Tử Nam, nhưng có thể nghe thanh âm của gã.
Ngữ khí Tô Tử Nam bình thản, nghe không ra hỉ nộ.
Ô lão gật đầu: "Lão nô vô năng, xin công tử trách phạt."
Tô Tử Nam thản nhiên nói: "Một nữ nhân mà thôi, chết thì chết. Khí tức Ô lão bất ổn, thương thế không nhẹ, trở về thì tốt rồi. Tu vi của tên truyền nhân kia rất cao sao? Hay do người này nhiều bảo vật?"
Ô lão do dự một chút, nói: "Ta không thấy truyền nhân của Thủy Tướng, Nguyệt phi chết trong tay hắn, lão nô tặng nàng phù bàn hộ thể lại trực tiếp bị đánh nát, ít nhất do ngụy linh bảo, hoặc do đại thần thông hiếm thấy."
Tô Tử Nam nhẹ kêu: "Vẫn còn người khác sao?"
"Không biết người này phải truyền nhân của Hỏa Tướng không, hắn vừa đột phá hậu kỳ không lâu. Nhưng kiếm thuật của người này cực kì bất phàm còn tinh thông thuật ngự hỏa, có thể ngự sử hai loại hỏa diễm đặc tính hoàn toàn khác nhau, hai loại linh hoả kia lão nô chưa từng nghe thấy, uy lực phi thường đáng sợ..."
Ô lão nhớ đến Nam Minh Ly Hỏa, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ha ha, truyền nhân của Hỏa Tướng và truyền nhân của Thủy Tướng đồng thời xuất hiện, trong tay đều cầm trọng bảo, không biết Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện hành động thế nào, Tu Tiên Giới càng ngày càng thú vị…"
Tô Tử Nam cười khẽ: "Ô lão, ngươi cảm thấy hiện tại bản công tử xuất quan, liên thủ với ngươi, có mấy phần chắc chắn cầm xuống hai người kia?"
Ô lão chần chờ hỏi: "Tam Thi Nhất Thần Phiên của công tử…"
"Sắp rồi!"
Tô Tử Nam ngắt lời Ô lão, thanh âm vang lên ngay sau lưng Ô lão.
Trong lòng Ô lão phát sinh hàn khí, không quay đầu lại, mà đột nhiên lao đến phía trước.
Trong nháy mắt vô số sợi tơ từ trong mặt đất bắn lên, mỗi một sợi đều trong suốt, giống như luyện chế từ gân rồng mà thành, đột ngột hình thành một tấm lưới lớn, bao phủ Ô lão vào trong.
Cùng lúc đó, ba đầu người không có khuôn mặt từ trong dược trì bay lên, nhào vào trong tấm lưới.
"Ngươi già rồi, ngay cả một tên mới tiến cấp còn đánh không lại. Dù sao ngươi chỉ còn mấy năm để sống, không bằng phát huy chút tác dụng, giúp bản công tử một tay."
Khuôn mặt Tô Tử Nam lộ ánh sáng kì dị, chợt 'A' Một tiếng, như nhớ đến một chuyện quan trọng nào đó.
"Quên nói cho ngươi... Nghĩa phụ phi thăng!"