Chương 2216: Mộ huyệt Thuỷ Tướng
Chương 2216: Mộ huyệt Thuỷ Tướng
Trên mặt Tô Tử Nam nở nụ cười, chia sẻ tin tức tốt này cho Ô lão biết.
Nhưng y lại làm chuyện giết hại trung lương.
Lưới tơ này chính là gân rút từ thân Linh Mãng nuôi dưỡng trong hang rắn, loại Linh Mãng này tên là Địa Long, miễn cưỡng gán ghép, gọi là gân rồng.
Gân rồng đầu tiên là ngâm trong linh dược trăm năm, sau đó trải qua chín mươi chín ngày tế luyện, cuối cùng luyện thành lưới tơ, trong suốt bí mật, bền bỉ thế gian hãn hữu. Ô lão rơi vào cạm bẫy, đang bị nhốt trong lưới tơ.
"Súc sinh!"
Ô lão không ngờ kẻ mà một tay lão nuôi dưỡng lại khiến lão vạn kiếp bất phục. Tô Tử Nam bất vi sở động, chẳng những không hề xấu hổ, trong ánh mắt ngược lại mang theo vẻ chờ mong nồng đậm.
Lưới gân rồng căng cứng, hiện ra từng đầu mãng ảnh, những gân rồng này giống như đã biến trở về Địa Long, đầu đuôi tương liên, thân thể quấn lấy nhau, không ngừng nhúc nhích.
"Ầm!"
Giữa lưới gân rồng đột nhiên căng lên, truyền ra âm thanh trầm đục.
Ẩm Huyết Ma Qua trong lưới tơ điên cuồng công kích.
Tô Tử Nam hừ một tiếng, không nhanh không chậm gảy nhẹ ngón tay, hư không quang mang đại tác, bỗng nhiên hiển hiện ra một phù trận, khí cơ dẫn động, phù ảnh lưu chuyển, tề tụ trong lưới, mục tiêu chính là Ẩm Huyết Ma Qua. Mỗi một đạo phù ảnh rơi xuống trên Ẩm Huyết Ma Qua, linh quang trên đó sẽ ảm đạm đi một phần, Ô lão cảm thụ bảo vật này càng ngày càng nặng, liên hệ với bản mệnh pháp bảo như bị một tầng ngăn cách.
Tô Tử Nam hiểu rõ Ô lão vô cùng.
Cạm bẫy không chỉ lưới gân rồng, còn có phù trận nhằm vào Ẩm Huyết Ma Qua.
Trong cổ Ô lão phát ra quái âm 'Đốt', trên thân hiện lên huyết ảnh, chỉ bất quá so với lúc đấu pháp với Tần Tang thì mỏng manh hơn nhiều, xem Ô lão biểu lộ vặn vẹo, cũng rất mệt mỏi.
Huyết ảnh bị Thái Dương Thần Thụ nổ chết, ảnh hưởng rất lớn đến lão.
Ô lão cưỡng ép triệu hoán huyết ảnh, phụ trợ thi triển Phá vọng ma qua, không ngờ ba cái đầu không có mặt kia lại bay nhào tới, trên mặt trụi lũi vỡ ra một cái miệng lớn, trong chớp mắt gặm nuốt hơn phân nửa huyết ảnh. Khí thế Ẩm Huyết Ma Qua từ thịnh chuyển suy.
Chiêu thức suýt nữa bị phá.
Ô lão nghiêm nghị gào thét, thiêu đốt tinh huyết, lấy sức một mình, cưỡng ép hoàn thành Phá vọng ma qua.
Lưới gân rồng căng cứng, ở giữa thình lình xuất hiện hai đạo huyết ấn giao nhau, 'Cờ-rắc' một tiếng, gân rồng căng đứt, những Địa Long kia im lặng kêu rên, lưới tơ bị huyết ấn xé rách.
Lúc này, phù trận lực ở mặt ngoài Ẩm Huyết Ma Qua ngưng kết, giống như kết một tầng sương, khiến linh quang u ám, không cách nào vận dụng tự nhiên.
Ô lão thậm chí không dám đi đoạt lại bản mệnh pháp bảo, trở tay lấy ra một cái phù bàn. Phù văn trên phù bàn phi thường ít ỏi, chỉ có ba đạo phù!
"Ba!"
Phù bàn nát, Linh phù ra.
Ba phù hợp một, phù lực ngưng kết trong hư không ra một đôi Huyết Dực, tinh hồng nhỏ máu, hung thần trùng thiên!
Huyết Dực lóe lên xuất hiện trên người Ô lão, đột nhiên vỗ.
Ô lão hóa huyết cầu vồng, phá không bỏ chạy.
Không ngờ, Huyết Dực mới vừa vỗ, trong dược trì đột nhiên hiển hiện quang mang linh trận, bắn ra một đạo ô quang không đáng chú ý. Ô lão đang giữa không trung 'Ba' một tiếng bạo hưởng, nhục thân lão nổ thành một đoàn huyết vụ, hài cốt không còn.
"Chẳng lẽ ngươi quên, bản lĩnh ta đều học được từ ngươi . . ."
Tô Tử Nam lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mắt chuyển động, thản nhiên nhìn rừng trúc một bên.
'Ầm!'
Tầng đất nổ tung.
Một đạo huyết ảnh phóng lên tận trời, đúng là Nguyên anh Ô lão, lão bỏ qua nhục thân, ý đồ man thiên quá hải.
Lúc này hai mắt Nguyên anh nhắm nghiền, không ngừng run rẩy, đã mất đi Linh giác.
Ba đầu người không mặt vây quanh Nguyên anh nhanh chóng chuyển động, không ngừng phun ra quỷ khí lạnh lẽo.
Trong đó một khuôn mặt nhịn không được hung hăng tách ra với hai người đồng bạn, mở ra miệng rộng, một ngụm nuốt lấy Nguyên Anh Ô lão, sau đó không kịp chờ đợi bay trở về bên người chủ nhân.
Hai đầu người kia không cam lòng rít lên, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Tô Tử Nam khoanh chân ngồi dưới đất, ngón tay như luân, hoàn thành từng đạo ấn quyết phức tạp dị thường, đánh vào đầu người thôn phệ Nguyên Anh Ô lão.
Đầu người vừa đi vừa về lăn lộn, phát ra trận trận tiếng rít.
Không lâu sau, rốt cuộc đầu người này an tĩnh lại, bộ mặt vốn bằng phẳng bỗng có nơi lồi lên, có nơi lõm xuống, trống rỗng sinh ra ngũ quan, tướng mạo lại giống Ô lão như đúc.
Phía dưới đầu người phiêu đãng quỷ vụ, hồn linh Ô lão trầm luân ở chỗ này.
Quỷ thủ Ô lão 'Bịch' một tiếng mở to mắt, nhìn thấy Tô Tử Nam, bắn ra hào quang cừu hận, biểu lộ giãy dụa mãnh liệt, nhưng biên độ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi triệt để chết lặng.
"Còn thiếu hai cái. . . "
Tô Tử Nam nhìn quỷ thủ (đầu quỷ) thành hình này, tự lẩm bẩm.
"Vèo vèo vèo!"
Quỷ thủ Ô lão cùng hai đầu người kia bay đến trước mặt Tô Tử Nam. Y trở tay lấy ra một cây cờ đen hình tam giác, thu vào.
Đứng lên, Tô Tử Nam duỗi lưng một cái, quét mắt nhìn chiến trường, nhếch miệng lộ ra nụ cười tà, quay người đi ra Tử Trúc Lâm.
Mấy năm không gặp tình lang, chúng nữ nhớ nhung y, nhìn thấy Tô Tử Nam, tươi cười rạng rỡ, lại có u oán.
Mỹ nữ vòng quanh thâny, vui vẻ khoái hoạt.
Oanh thanh yến ngữ, lan huân quế phức.
Tô Tử Nam ôm trái phải, nheo mắt lại, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, thình lình hỏi một câu: "Vừa rồi các nàng có nghe được thanh âm gì không?"
Chúng nữ cùng nhau trì trệ, cuống quít lắc đầu.
Tô Tử Nam nhìn quanh một vòng, than nhẹ: "Đáng tiếc năm tháng vô tình, tuổi xuân trôi qua, trong nháy mắt hồng nhan đã già."
Lời còn chưa dứt lời, từ đầu ngón tay y bắn ra từng sợi gân rồng, trong âm thanh 'Vèo vèo' kéo chặt lấy cổ tuyết chúng nữ, nhấc các nàng lên giữa không trung.
'Ken két. . .'
Cổ bọn họ cơ hồ bị dây cắt đứt.
Mặt mũi chúng nữ tràn đầy thống khổ, giãy dụa sắp chết, khó có thể tin. Mới vừa rồi vẫn là tình lang, đột nhiên lại trở mặt vô tình.
Nhìn thấy nét mặt chúng nữ bây giờ, Tô Tử Nam càng thêm chán ghét, ném đi như rác rưởi, đem các nàng vào trong hang rắn ở rừng trúc, cho địa long xé xác ăn.
Chỉ còn một nữ tu Kim Đan mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Tô Tử Nam đi tới, nhấc cằm nữ tu, hơi nâng lên, ngón tay điểm mi tâm nàng: "Quên đi."
Nữ tu nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, nhìn tìn lang gần trong gang tấc, hai má hơi đỏ bừng, sóng mắt như nước, tình ý rả rích.
"Chờ ngươi Kết Anh, ngươi chính là Nguyệt phi."
Tô Tử Nam khẽ hôn nữ tu một cái, sau đó quay người đi ra Lộc Dã.
...
Trong hầm băng.
Tần Tang và hóa thân tiến vào khe hở.
Vừa hạ xuống, Tần Tang vừa tính nhẩm thời gian.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tu sĩ Hoá Thần Trung Châu mất tích, Nguyệt phi cũng đã xác nhận điểm này. Lão gia hỏa kia trở về cầu viện binh, nhiều nhất gọi tới là tu sĩ Nguyên anh.
Bất quá, chuyện này khiến Tần Tang tự tin lựa chọn mạnh dạn hơn một chút, đối với loại cường địch có thể làm hắn vạn kiếp bất phục, trừ phi nắm chắc mười phần, ai cũng không dám ra tay.
Bản tôn đi theo xuống xem tình huống một chút.
Nếu nối thẳng đến huyệt mộ Thủy Tướng, bản tôn và hóa thân liên thủ, áp chế Diên Sơn lão nhân chắc hẳn không phải việc khó, cầm lấy di vật, không cần phải nhiều lời.
Nhưng nếu như phía dưới thế cục quá phức tạp, không thể giải quyết được, tốn thời gian quá lâu, sẽ căn cứ tình huống phía dưới, đưa tiễn bản tôn hoặc là hóa thân đi, lưu cho mình một con đường lui.