Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Thiên Đoạn Sơn

Chương 227: Thiên Đoạn Sơn Chương 227: Thiên Đoạn Sơn

- Mỗi một tấm Hỏa Nha Lệnh đều dùng thi cốt Linh Cầm am hiểu ngự hỏa mà luyện chế thành, không dễ gì mà thu thập được, ta cùng Thanh Đình sư tỷ cũng là đi khắp các phường lớn mới có thể tập hợp đủ bảy viên linh tài Hỏa Nha Lệnh hữu dụng. Sau đó đem luyện thành lệnh này, đem thi cốt Linh Cầm chứa Hỏa Nguyên Chi Lực luyện hóa thành Hỏa Nha tinh phách, không chỉ có uy lực cực mạnh, mà lại tính tình bạo liệt, nhất định phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể triệt để thuần phục vật này, tùy ý điều khiển tinh phách phá trận. . . Khẳng định hai vị Liễu huynh đệ cũng có thể.

Sau khi giới thiệu xong, Vu Đại Nhạc truyền Hỏa Nha Lệnh cho mọi người nhìn.

Lúc đến phiên Tần Tang, hắn vừa mới đưa tay bắt lấy Hỏa Nha Lệnh, trong đầu liền đột nhiên vang lên tiếng gầm thét hung tợn của Hỏa Nha. Tần Tang phảng phất giống như không nghe thấy, theo Vu Đại Nhạc nói, dùng một luồng linh lực luồn vào trong thăm dò, dễ dàng bị Hỏa Nha tinh phách đánh tan.

Tần Tang âm thầm gật đầu, Hỏa Nha tinh phách bên trong lệnh bài quả là hung hãn, tu sĩ Luyện Khí Kỳ rất khó điều khiển nó, để nó tuân theo mệnh lệnh.

Nhưng thả tinh phách Hỏa Nha ra để phá trận, sau khi mất dần Hỏa Nguyên Chi Lực, không biết còn có thể bổ sung hay không. Nếu như không thể, cái pháp khí này hẳn là không dùng đến mấy lần, thậm chí có thể sau khi phá trận thì sẽ không thể sử dụng lại nữa.

Cuối cùng Hỏa Nha Lệnh truyền đến trong tay của Bạch Vân Sơn Nhân, sau khi hắn trả lại Hỏa Nha Lệnh cho Vu Đại Nhạc, tay vuốt râu dài, trầm ngâm nói:

- Nghe hai vị đạo hữu miêu tả, lão đạo sao cứ có cảm giác đại trận giống như là một loại trận phong ấn nào đó, chẳng lẽ bên trong phong ấn một loại tà vật nào đó hay sao? Không biết hai vị đạo hữu đối với chỗ Cổ Tu Di Chỉ này hiểu bao nhiêu?

Lời vừa nói ra, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, thăm dò di chỉ là vì tìm kiếm bảo bối, nếu như thả tà vật ra coi như lợi bất cập hại*.

*lợi bất cập hại: lợi chẳng bằng hại.

Thanh Đình mặt không đổi sắc, nói:

- Đại trận kia không chỉ có ngăn trở tầm mắt, còn có thể phong tỏa thần thức, chúng ta cũng không biết bên trong đại trận còn có vật gì. Nhưng dựa theo phân tích của ta cùng Vu sư đệ, trận này không giống phong ấn, càng giống là phòng hộ đại trận vốn dĩ của động phủ Cổ Tu. Cho dù bên trong thật sự phong ấn có tà vật, theo sự đanh giá sức mạnh của đại trận, thực lực của tà vật cũng sẽ không quá cao, chúng ta nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy không cần sợ nó. Nếu không, bên trong tất nhiên tồn tại một cái phong ấn khác nặng hơn, đến lúc đó mọi người có thể xem tình huống mới quyết định.

Bạch Vân Sơn Nhân nhẹ nhàng gật đầu, Liễu Sơn lại đột nhiên mở miệng nói:

- Ta cùng đại ca thân là tán tu, đáp ứng hai vị tiền bối, chính là vì tìm kiếm Phá Hạm Chi Bảo, rõ ràng là đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng không sợ tà vật gì. Nhưng huynh đệ chúng tôi thực lực kém xa các vị tiền bối, ngộ nhỡ phía sau đại trận rõ ràng có thể nhìn ra nguy hiểm không gì sánh được, mà các vị lại khăng khăng muốn đi vào, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta cũng phải đi theo vào chịu chết sao?

Nhìn bộ dạng tất cả mọi người là rất tán thành, Thanh Đình cùng Vu Đại Nhạc liếc nhau, suy nghĩ một chút nói:

- Liễu đạo hữu nói chí phải, nhưng mà ta cùng Vu sư đệ cũng là vì phá hạm mà đến, mà lại vì tìm kiếm di chỉ, pháp khí luyện chế, đã tốn không ít tiền. Trừ phi là thập tử nhất sinh, nếu không chúng tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ.

- Nếu như lòng các vị đạo hữu lo an nguy, sinh ra chia rẽ, không nguyện tiến nhập di chỉ, có thể đưa các ngươi trả lại, cũng giống như thuê các người phá trận, cứ dựa theo quy củ của Tu Tiên Giới. Sau khi chuyện thành công nhất định cho thù lao, bởi vì nguy hiểm khi phá trận không lớn, thù lao cũng sẽ không quá cao. Nhưng kể từ đó, từ bắt đầu xuất phát, tất cả các ngươi đều phải nghe theo sự sắp xếp của hai người chúng tôi.

Xung quanh lông mày của Vu Đại Nhạc nhẹ nhàng nhíu lại, nhưng không nói gì.

Huynh đệ Liễu thị và Bạch Vân Sơn Nhân thấp giọng thương lượng vài câu rồi nhìn Thanh Đình và Vu Đại Nhạc nói:

- Đa tạ hai vị đạo hữu thông cảm, ta sẵn sang đi. Hai vị đạo hữu yên tâm, nếu đã đến, sẽ không có đạo lý đến bảo sơn không vào mà quay về, trừ khi bên trong thật sự nguy hiểm không gì sánh được, nếu không thì chúng tôi nhất định sẽ đi theo tới cùng.

Ngô nguyệt thăng cười nói:

- Liễu đạo hữu nói không sai, nhưng nếu quả thật là nơi cực kỳ nguy hiểm, Thanh Đình sư tỷ và Vu sư huynh cũng sẽ không chết một cách vô ích chứ? Tần sư đệ ngươi nói có đúng hay không?

Tần tang vẫn khiêm tốn ngồi ở một bên, nghe vậy ngẩng đầu, thấy Ngô Nguyệt Thăng mỉm cười với hắn một cái đầy thiện ý, trong lòng khẽ động, gật đầu nói:

- Đúng vậy, chỉ cần phá vỡ trận pháp, tất cả sẽ có thể sáng tỏ rồi.

Kể từ đó, tất cả mọi người đồng ý liên thủ phá trận, vẻ mặt của Vu Đại Nhạc trở nên vui mừng vỗ tay mạnh một cái:

- Tốt! Nếu đều đã nhận làm, ta cũng không cần mời người khác, sẽ đưa Hỏa Nha Lệnh này giao cho các ngươi, tế luyện Hỏa Nha Lệnh cần mười ngày, mười ngày sau chúng ta sẽ tụ hợp lại ở trên đảo này, các vị đạo hữu đừng nên nuốt lời.

Bọn họ hiểu biết rất ít đối với chỗ của Cổ Tu Di Chỉ, cũng không có bàn bạc hay ho gì, chỉ chờ sau khi phá trận thì tùy cơ ứng biến vậy, lập tức mỗi người được chia một quả Hỏa Nha Lệnh, lần lượt cáo từ rời đi.

Lúc phi độn đến động phủ, Tần Tang lấy một phần Hỏa Nha Lệnh được chia kia ra ngoài, cái Hỏa Nha Lệnh này lại có hơi khác so với cái Hỏa Nha Lệch của Vu Đại Nhạc, ngọn lửa cũng không phải là màu xanh sẫm, mà là màu hồng, tinh phách Hỏa Nha cũng có sự khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment