Chương 228: Thiên Đoạn Sơn
Chương 228: Thiên Đoạn Sơn
- Có thể là do tác dụng của thi cốt Linh Cầm khác nhau, cho nên mới có sự khác biệt này thôi.
Tần Tang lẩm bẩm nói.
Hắn không do dự quá lâu thì đã đồng ý cùng đi thăm dò Cổ Tu Di Chỉ, cũng là bởi vì một năm trước không có chỗ dựa giống như hiện tại.
Thứ nhất lúc biết uy lực thực sự của Huyền Âm Lôi, trong lòng sinh vài phần lo lắng, hơn nữa Thanh Đình sư tỷ đề ra điều kiện cũng rất độ lượng nhân hậu, nếu như thật sự nguy hiểm, mọi người dẹp đường hồi phủ là được.
Thứ hai “Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương” thành công đột phá tầng thứ hai, đồng thời Tần Tang thần thông thêm một công pháp cũng nắm vững trong tay rồi.
Nhân Kiếm Hợp Nhất, Độn Ảnh Vô Hình.
Vốn dĩ Tần Tang cho rằng sau khi nắm vững trong tay Kiếm thị Ẩn Nặc Thuật, mới biết được những lời này ban đầu cũng không phải là chỉ người luyện kiếm, mà là chỉ tự thân linh kiếm.
Thông qua kiếm phù trên Ô Mộc Kiếm, thần thức khống chế kiếm không chỉ có có thể làm cho linh kiếm yên lặng không một tiếng động, lại còn bởi vì nguyên nhân chất liệu gỗ của Ô Mộc Kiếm cực kỳ tinh thuần nên có thể để Ô Mộc Kiếm chuyển hóa thành làm thanh khiết mộc linh kiếm thai, ẩn dấu hình kiếm, khiến đối thủ khó có thể phát hiện. Trong nháy mắt nhích đến gần địch nhân, bộc phát ra sức mạnh to lớn nhất của kiếm khí và sát khí, một kiếm là mất mạng, linh kiếm biến thành một Sát Lục Chi Kiếm sát nhân vô hình, tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Nền tảng của Tần Tang bị hao tổn, không hy vọng nhất chính là cứng đối cứng với đối thủ, linh kiếm ẩn hình, chỉ cần có thể chiếm được tiên cơ, kẻ địch còn không có phát hiện sẽ bị một kiếm bêu đầu*, quả thực không gì thích hợp bằng hắn.
*bêu đầu: treo đầu kẻ bị tội chết chêm ra giữa công chúng.
Sau khi trở lại động phủ, Tần Tang lập tức đóng động phủ, nắm chắc thời gian tế luyện hỏa nha lệnh, tinh phách Hỏa Nha trong lệnh bài không đơn giản, muốn nó phục tùng một cách triệt để vẫn phải phí một loại công phu, thời gian có mười thì hơi eo hẹp.
...
Mười ngày sau.
Khi thì có một đạo độn quang rơi vào trên đảo nhỏ kia.
Lúc Tần Tang chạy đến, hầu hết mọi người đều đã đến, chờ một lát thì có một người thanh niên khá trẻ cưỡi kiếm mà tới, tướng mạo của thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt cũng hơi lạnh lùng khiến cho Tần Tang có cảm giác giống như Chử Vấn Kiếm, như là vị kiếm tu thuần túy.
- Vị này chính là Lý Tại sư đệ
Thanh Đình giới thiệu cho từng người.
Lúc này, tám người cùng đi đều đã đến đông đủ, huynh đệ Liễu thị là người khiến người khác lo lắng nhất cũng thành công thuần phục tinh phách Hỏa Nha.
Trong nháy mắt Vu Đại Nhạc đánh ra một làn mây mù, bay nhẹ ở trên khoảng không, nhìn mọi người xung quanh nói:
- Thử vân là pháp khí phi hành của ta, nếu các vị đã đồng ý nghe theo sự sắp xếp của ta và Thanh Đình sư tỷ, trong quá trình phi hành ta sẽ mở ra pháp khí cấm chế, các vị thấy bất cứ cái gì ở bên ngoài cũng đừng dùng thần thức để thăm dò, chờ đến Cổ Tu Di Chỉ sẽ đưa cho các đạo hữu bỏ xuống.
Mọi người nghe vậy đều hơi chần chừ, nhưng đã nói trước, không thể nuốt lời, hơn nữa cũng biết thủ đoạn phòng bị của Thanh Đình và Vu Đại Nhạc, lập tức lũ lượt đồng ý, dưới sự dẫn đường của Thanh Đình, tiến vào ngồi yên trong pháp khí Bạch Vân.
Pháp khí Bạch Vân khẽ run lên, tỏa mây trắng đột nhiên biến mất một cách vô hình, sau đó lắc nhẹ bay vào không trung trên cao, bay như tên bắn.
Tốc độ pháp khí Bạch Vân không tính là quá nhanh, Thanh Đình và Vu Đại Nhạc thay phiên điều khiển.
Tần Tang nhìn trái nhìn phải, bốn phía đều là dày đặc mây mù, nhìn không thấy cảnh sắc bên ngoài, cũng không tiện dụng thần thức thăm dò, ký lai chi tắc an chi *, không bằng nhân cơ hội này tu luyện.
* ký lai chi tắc an chi: khi mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống.
Cái này vừa bay thì đã bay đủ hai tháng.
Pháp khí vẫn phi hành ổn định đột nhiên chấn động một cái, sau đó tốc độ xuống dốc, đám tu sĩ trong pháp khí nhận thấy được thì lần lượt tỉnh lại từ trong đình, nhìn về hai người phía trước.
Thanh Đình xoay người lại, gật đầu nói:
- Sắp đến Cổ Tu Di Chỉ rồi, nơi này cũng không tốt lành gì, mọi người hãy phòng bị cho tốt.
Còn chưa dứt lời, pháp khí lập tức rơi xuống phía dưới, không bao lâu sẽ tan thành mây khói, Vu Đại Nhạc thu pháp khí lại, tầm mắt mọi người đều quay lại.
Tần Tang dẫm lên thực địa, giương mắt nhìn lại xung quanh, phát hiện lúc này bọn họ cũng không phải là rơi vào trên đảo nhỏ, mà là đỉnh của một ngọn núi, mà ở bốn phía, tầm mắt nhìn khắp mọi ngóc ngách, thế mà là một ngọn núi hùng vĩ, đứng trên mây cao chót vót, ở phía đông dường như còn có vô số hình ảnh núi càng khổng lồ hơn, giống như một bức màn sắt vậy.
Khắp nơi trong dãy núi rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, bên tai nghe được âm thanh thú gào chim hót không ngừng, không có vết tích tồn tại của loài người, cũng không khả năng có người bình thường nào sống trong loại rừng rậm nguy hiểm này.
Ánh sáng giữa trưa lúc này lại bị mây mù trong núi ngăn trở, gió núi gào thét, âm u lạnh lẽo thấu xương, dẫn đến nơi này tỏ ra vô cùng âm u tối tăm.
Ở đây phải hợp nhất bao nhiêu cái đảo mới có thể tạo nên núi non hùng vĩ đến như vậy?
Giữa lúc Tần Tang đang tự âm thầm kinh ngạc, đã thấy dáng vẻ của Bạch Vân Sơn Nhân vô cùng xấu xí, nhìn chằm chằm Vu Đại Nhạc rồi lớn tiếng chất vấn:
- Hai vị đạo hữu không phải nói Cổ Tu Di Chỉ ở đại trạch Vân Thương sao, vì sao lại đến Thiên Đoạn Sơn? Lẽ nào nghĩ chúng ta đều mắt mờ, ngay cả Thiên Đoạn Sơn với đại trạch Vân Thượng cũng không phân biệt rõ sao?