Chương 229: Khoe Ra Đủ Các Loại Thủ Đoạn
Chương 229: Khoe Ra Đủ Các Loại Thủ Đoạn
Thiên đoạn sơn!
Vẻ mặt của Tần Tang hơi động, thầm trách hoang vắng như thế.
Thiên đoạn sơn và đại trạch Vân Thương một nơi hướng đông một nơi hướng nam, một nơi là các dãy núi nối tiếp nhau, một nơi là trạch nước mênh mông. Tiểu Hàn Cực làm ranh giới của hai nơi hiểm yếu này.
Cái gọi là loại hiểm yếu này, đương nhiên sẽ không thể cản trở được người tu tiên, đặc biệt tu sĩ cấp cao trên Kim Đan Kỳ, càng có thể đi tới đi lui một cách tùy ý.
Nhưng chỗ của hai nơi này, cũng là ranh giới tông môn Tiểu Hàn Vực tu tiên và giới vực của Tu Tiên Giới ước định ranh giới, hai bên coi đây là ranh giới, tiện cho việc đi lại giữa các môn hạ tu sĩ, nhưng không thể vượt giới trắng trợn được.
Có người nói, ngày trước cũng đã nổ ra rất nhiều lần đại chiến.
Một ngày có thế lực giới vực khác xâm chiếm Tiểu Hàn Vực, tu sĩ hai bên chính đạo và ma đạo sẽ lập tức vứt bỏ thù cũ, ngay cả Thiên Yêu khâu ở phía tây cũng sẽ không chỉ lo cho thân mình, toàn bộ Tu Tiên Giới liên hợp lại, cùng nhau chống ngoại xâm, đánh đuổi kẻ xâm lăng.
Lúc nguy cấp nhất, thậm chí đã phát sinh hai bên chính đạo và ma đạo hợp nhất, yêu thú cũng làm việc vì nhân loại, Tiểu Hàn Vực đoàn kết chưa từng có.
Đối mặt với chất vấn Bạch Vân Sơn Nhân, sắc mặt Vu Đại Nhạc vẫn bình tĩnh:
- Đạo hữu Bạch Vân, ta và Thanh Đình sư tỷ chỉ vì phòng ngừa trường hợp xấu nhất mà thôi, dựa theo kinh nghiệm của các đạo hữu nhiều năm hành tẩu trên giang hồ, mới có thể hiểu được. Chỉ cần Cổ Tu Di Chỉ là thật, vậy ở Thiên Đoạn Sơn hay ở đại trạch Vân Thương thì cũng không khác gì nhau mấy.
Thanh Đình cũng nói:
- Cũng không phải có ý định lừa gạt, ta và Vu sư đệ cũng là bất đắc dĩ. Các vị đạo hữu mới có thể thông qua tốc độ của pháp khí có lẽ sẽ tính toán ra chỗ tiếp giáp giữa Thiên Đoạn Sơn và đại trạch Vân Thương. Nếu như lo lắng Ma Môn gian manh thoắt ẩn thoắt hiện thì không cần thiết, từ sau khi hàng loạt Huyết Minh Tông của Ma Môn Thiên Đoạn Sơn Nam Bộ bị Thuần Dương Tông tiêu diệt, Ma Môn lớn nhỏ ở phía nam của Huyết Minh Tông hốt hoảng hoặc là chạy trốn về phía bắc, hoặc là sẽ co đầu rút cổ trốn ở nơi sâu thẳm trong Thiên Đoạn Sơn không dám lộ diện, quả thật ở đây không nguy hiểm lắm.
Sắc mặt của Bạch Vân Sơn Nhân dần thả lỏng, mấy người còn lại cũng miễn cưỡng đồng ý, cũng coi như chấp nhận lời giải thích của bọn họ.
Cuối cùng thấy tâm trạng không vui của mọi người đã được trấn an, Vu Đại Nhạc âm thầm thở dài một hơi, đi tới sát biên giới của đỉnh núi, chỉ vào hướng đông nam nói:
- Cổ Tu Di Chỉ ở ngay mấy trăm dặm phía trước, bên trong khe sâu giữa hai núi, phía trên bị cản trở bởi một tầng Âm Phong. Đối với các vị mà nói, xuyên qua lá chắn Âm Phong đó cũng không thành vấn đề, hơn nữa động tĩnh không lớn. Nhưng lúc chúng ta phá trận, khí thế nhất định sẽ rất lớn, khó có thể bảo toàn sẽ không truyền ra ngoài, tạo thành đại loạn, kinh động đại yêu trong sâu thẳm của Thiên Đoạn Sơn. Chúng ta chia làm hai đội, một trái một phải từ bên ngoài đi vòng quanh, ngầm diệt sạch những yêu thú xung quanh, để tránh cho chúng nổi loạn.
Đối với ý kiến này mọi người đều tán thành, rất nhanh đã chia thành hai đội.
Lý Tại, Bạch Vân Sơn Nhân cùng với huynh đệ Liễu thị theo Thanh Đình đi hướng bắc. Tần Tang, Ngô Nguyệt Thăng theo Vu Đại Nhạc đi hướng nam.
Ba tu sĩ Trúc cơ kỳ liên thủ, trên đường vẫn chưa gặp phải rắc rối quá khó khăn, Tần Tang chỉ dùng Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm cũng đủ giữ thể diện, thấy Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm, mắt của Vu Đại Nhạc sáng lên.
- Ngộ nhỡ phá trận không thuận lợi, có thể Tần sư đệ cần phải ra tay.
Đương nhiên Tần Tang phải đồng ý rồi.
. . .
Thâm cốc ở hai bên núi.
Một dãy núi to lớn từ bắc đến nam, không nhìn thấy hai đầu mút, giống như Ngọa Long đang bò trên mặt đất vậy, rất nhiều đỉnh núi của dãy núi vô cùng hiểm trở.
Nhưng thung lũng là nơi có Cổ Tu Di Chỉ, đỉnh núi hai bên lại có vẻ rất bình thường, cũng không có gì bắt mắt.
Vách núi dựa vào nhau, địa thế hình thành Nhất Tuyến Thiên, trái lại càng đi xuống phía dưới càng mở rộng, tinh che phủ của thung nơi đây rất tốt, chỉ có đi vào sâu trong núi non mới nhận thấy rằng vốn dĩ nơi đây còn có một thung lũng lớn đến như vậy.
Vách núi cheo leo và hiểm hóc giống như một con dao găm, mặt trên trần trụi, không có một cọng cỏ, khó có thể leo lên, cả núi đá hiện ra một luồng màu xanh đen, thậm chí ngay cả rêu xanh cũng không có hiện rõ một mùi âm u chết chóc.
Trên bầu trời ở thung lũng dày đặc khí độc ở trong sương mù, không thể nhìn thấu qua được.
Dãy núi ở Thiên Đoạn Sơn không ngớt, âm u ẩm ướt, trong núi có nhiều đại trạch sâu, tầng tầng lớp lớp lá khô che giấu che đậy sình lầy sâu không nhìn thấy đáy và chứa khí độc có thể hại chết người ở dưới.
Một mạch tới nơi, ở đây khí độc tương tự như vậy cũng không phải số ít.
Nhưng khí độc trong khe sâu này không giống như ở nơi khác, dùng thần thức thăm dò mới biết được, đây không phải là khí độc gì, mà là do từng luồng khí màu đen Âm Phong tạo thành, giống như là vô số con mãng xà to lớn màu đen quấn quýt với nhau, vô cùng kỳ lạ.
Ba người Tần Tang đi đường vòng, tốn hai ngày mới xử lý hết đám yêu thú trong dãy núi, lúc chạy đến Cổ Tu Di Chỉ thì, Thanh Đình đợi những người khác đang đến.
- Cổ Tu Di Chỉ chính là ở đây sao?