Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2275 - Chương 2275: Bóng Lưng

Chương 2275: Bóng lưng Chương 2275: Bóng lưng

Tần Tang cứng họng.

Quỷ Mẫu nhếch miệng cười.

Trầm mặc thật lâu, Tần Tang lên tiếng: "Tiền bối thu nàng làm đồ."

Quỷ Mẫu cười nói: "Thu chủ nhân của Thần Tằm làm đồ đệ, không biết bao nhiêu Vu tộc đại năng tha thiết mơ ước, bản cung đã chiếm tiện nghi rồi. Sau này ngươi nhất định biết lựa chọn hôm nay không sai, bản cung chắc chắn coi nàng như truyền nhân, ghi tạc lời thề trong lòng."

"Lúc rời đi giới này, phải cho vãn bối tận mắt nhìn thấy."

"Ta muốn chọn một nơi thích hợp để bày trận, sau khi chọn xong thì nói cho ngươi biết." Quỷ Mẫu đáp ứng.

Tâm ma thệ ngôn rất đơn giản.

Nhân quả lời thề lại cần lập pháp đàn.

Mất một ngày một đêm để chuẩn bị pháp đàn, bất tri bất giác đã đến sáng ngày hôm sau, buổi đấu giá lớn sắp bắt đầu, Tần Tang không thể phân tâm đi tham gia.

Trong lúc này, Tần Tang cẩn thận châm chước nội dung lời thề, không lưu một lỗ thủng nào, đồng thời nhiều lần kêu gọi Ách Cô, lại không thấy nàng trả lời.

Hai câu trả lời kia, tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực của Ách Cô.

Pháp đàn hoàn thành.

Tần Tang và Quỷ Mẫu đốt hương chín bái, hoàn thành lời thề, lại để cho Quỷ Mẫu lập thệ với Ách Cô, thu nàng làm đồ.

Quỷ Mẫu thực hiện hứa hẹn, giao một viên ngọc giản cho Tần Tang: "Trong đây ghi chép Bàn Hồ Chân Kinh, bản cung tu luyện môn bí thuật này, khẳng định cao cấp hơn bí thuật của Vu tộc tại Thương Lãng Hải. Mặt khác, ta nhớ còn một loại linh trùng cao giai tên Thủy Hỏa Thần Ngô, ngươi thử bồi dưỡng theo hướng đó xem thế nào."

Tần Tang xem sơ qua, Bàn Hồ Chân Kinh quả nhiên tuyệt diệu, Thăng Linh Tế và Tam Linh Bàn Vương Trận đều ghi trong bí thuật.

Hỏa Ngọc Ngô Công lại làm cho hắn cảm thấy đau đầu.

Nước và lửa khắc nhau, muốn Hỏa Ngọc Ngô Công dị biến theo hướng đó muôn vàn khó khăn!

Quỷ Mẫu ngược lại hào phóng, truyền kinh nghiệm tu hành cho Tần Tang không giữ lại chút nào, cuối cùng nói: "Tốt, phương pháp tiến vào Nam Hải tiên điện rất đơn giản, ta truyền cho ngươi bí thuật tìm cốt, ngươi nhanh đi Thái Nhạc Môn tại Nam Châu, hiện tại xuất phát còn kịp."

"Hiện tại?"

Tần Tang hơi biến sắc: "Ba ngày sau tổ chức lễ Vu Lan, người nào lại mở Nam Hải tiên điện vào lúc này?"

"Dư nghiệt Vô Tướng Tiên Môn mưu đồ Nam Hải tiên điện đã lâu, âm thầm xây dựng Cổ Thần Giáo, triệu tập bộ hạ cũ. Bọn họ muốn thừa dịp lễ Vu Lan, hấp dẫn cao thủ Bát Cảnh Quan và các đại tông môn khác, thừa cơ sinh sự tại Nam Cương."

Quỷ Mẫu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bất quá Bát Cảnh Quan không đơn giản, phật đạo nhị môn biết Vô Tướng tiên môn muốn quật khởi, khẳng định đã tìm hiểu Nam Hải tiên điện. Bản cung theo dõi đội ngũ của Bát Cảnh Quan đến Kim Ngọc Châu, vốn định bắt một nhân vật trọng yếu để tra hỏi, đáng tiếc Bát Cảnh Quan phi thường cẩn thận, một mực không thấy cơ hội động thủ. Cho đến ngày phát hiện ngươi, ta mới biết vị quán chủ của Bát Cảnh Quan kia do người khác giả trang. Ha ha, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, ngươi đi qua nhất định nhìn thấy trò hay."

Cổ Thần Giáo, Bát Cảnh Quan, Thái Nhạc Môn…

Tu Tiên Giới nhìn như yên lặng, kỳ thật sớm đã cuồn cuộn sóng ngầm.

Cổ Thần Giáo do dư nghiệt Vô Tướng Tiên Môn sáng lập!

Tần Tang vì muốn để hóa thân đột phá, không đi tiếp xúc Cổ Thần Giáo, suýt nữa bỏ lỡ Nam Hải tiên điện.

"Cổ Thần Giáo làm việc rất cẩn thận, không để lộ quá nhiều tin tức, ta ngầm thi thủ đoạn, dò thăm lối vào của Nam Hải tiên điện, không có trong Thái Nhạc Môn, ngươi tiến đến địa điểm cũ của Vô Tướng Tiên Môn, nơi đó có truyền tống trận thông đến Nam Hải tiên điện. Năm đó thời khắc Vô Tướng tiên môn bị hủy diệt, cao thủ còn sót lại liều chết phong ấn sơn môn, mới tránh khỏi một kiếp tu hú chiếm tổ chim khách, chỉ có truyền nhân của Vô Tướng tiên môn mới biết cách mở phong ấn. Đệ tử Vô Tướng tiên môn may mắn còn sống bị truy sát, lưu lạc các phương, bởi vì lý do đó." Quỷ Mẫu nói hết những chuyện nàng biết cho Tần Tang.

Tần Tang càng nghe càng thấy không đúng: "Tiền bối không đi sao?"

"Đã có nàng, bản cung không cần mạo hiểm đi đến nơi phân tranh đó! Đối với ta mà nói, không chuyện nào trọng yếu hơn chuyện trở về, bảo vật trong Tiên điện cho dù tốt, Vu tộc ta cũng không thể sử dụng. Hóa Thần mặc dù mất tích, tu vi của bản cung bị hạn chế, không phải kẻ bất tử."

Quỷ Mẫu không ngần ngại nói mình sợ nguy hiểm.

Di cốt của Hóa Thần là phụ, Nam Hải tiên điện và Vô Tướng tiên môn liên quan đến Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, Tần Tang bị tình thế bắt buộc, thế tất yếu phải đi một chuyến.

Thái Nhạc Môn cách nơi đây quá xa, cần quyết định sớm.

Hắn không phải loại người thiếu quyết đoán, nhưng vẫn còn lo lắng cho Ách Cô.

Tần Tang nhìn Ách Cô chằm chằm, thở dài một tiếng, Trịnh trọng nói: "Chuyện của nàng xin nhờ tiền bối, nếu tiền bối không ngại thì đưa nàng đến Bồ Sơn tại Trác Châu, hiện tại ta đi Nam Châu."

Trước khi đi, Quỷ Mẫu đột nhiên gọi Tần Tang lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tang, Quỷ Mẫu triệu hồi Phì Tằm.

Phì Tằm cảm thấy không ổn, điên cuồng vặn thân thể, kêu la không ngừng, bị Quỷ Mẫu hung hăng hù doạ.

Quỷ Mẫu trách mắng: "Thành thật một chút! Tính tình bại hoại khá lắm, nào có nửa phần phong thái của Thần Tằm, sau này nhất định phải hảo hảo dạy dỗ ngươi, miễn cho làm bẩn uy danh Thần Tằm!"

Phì Tằm ngốc trệ, sinh không thể luyến, mặc cho Quỷ Mẫu bài bố.

Trong lòng bàn tay của Quỷ Mẫu hiển hiện một đoàn bạch quang, bao khỏa Phì Tằm, bạch quang càng lúc càng nồng nặc, Phì Tằm há miệng định kêu la, nhưng lại sợ Quỷ Mẫu trừng trị, lập tức ngặm mồm.

Chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay dần dần nổi lên thất thải quang mang, tách độc châu từ thể nội Phì Tằm ra.

Phì Tằm giống như tử trùng, toàn thân xụi lơ, chỉ hít vào mà không thở ra.

Quỷ Mẫu đưa độc châu cho Tần Tang: "Muốn đánh thức huyết mạch của Thần Tằm, nhất định phải bài trừ những nhân tố khác quấy nhiễu, độc châu này kế thừa một phần thần thông của nó, một kiện bảo vật không tệ, độc châu còn uy năng nào, tự ngươi phải tìm hiểu."

Tần Tang nhíu mày.

Thấy Tần Tang bất động, Quỷ Mẫu thương tiếc liếc nhìn Ách Cô: "Nàng muốn đưa độc châu cho ngươi. Năm trăm năm qua ngươi không rời nàng nửa bước, ngươi muốn nàng báo đáp thế nào? Viên độc châu này là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì ngươi, ngươi cũng biết uy lực của tâm ma, ngươi muốn nàng đem theo tâm tình đó rời đi sao?"

Tần Tang im lặng, tiếp nhận độc châu, đi đến bên cạnh Ách Cô, cầm bàn tay của nàng lên, sau đó vỗ nhẹ lên trên, ngưng mắt nhìn nàng, lặp lại câu lúc trước: "Ngươi phải kiên cường, sống vì bản thân!"

Phì Tằm xê dịch thân thể mập mạp, leo lên trên tay của Tần Tang, há mồm cắn ngón tay của hắn, chỉ nghe "Rắc" Một tiếng, mấy cây răng của nó theo đó rơi xuống, bộ dáng tràn đầy đáng thương.

Tần Tang im lặng, hắn kiêm tu luyện thể, mình đồng da sắt, nhục thân sánh ngang Yêu Vương, huống chi Phì Tằm đang suy yếu.

Thấy bộ dáng Phì Tằm tội nghiệp, Tần Tang mềm hoá làn da trên ngón tay, nhìn nó đến cùng muốn thế nào.

Phì Tằm cắn thủng ngón tay của Tần Tang, liếm láp máu của hắn, tựa hồ biết sắp rời xa Tần Tang, nên rất không nỡ.

"Thật không phí công nuôi ngươi bấy lâu."

Tần Tang thấy vậy thì buồn cười, đưa thay sờ đầu Phì Tằm, nhẫn tâm giao nó cho Quỷ Mẫu.

Trời còn lờ mờ, ánh nắng ban mai chưa lên.

Tần Tang lao vùn vụt trong núi.

Trong sơn động.

Quỷ Mẫu ngồi bên cạnh Ách Cô, nâng cơ thể của nàng lên, vịn nàng đối mặt cửa động, đưa tay phất qua hai mắt của nàng, nói khẽ: "Ngươi nhìn hắn lần cuối đi."

Ách Cô mở hai mắt, biểu lộ vẫn khô khan như cũ, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một tia thần quang.

"Vì sao không cho hắn thấy tâm ý của ngươi? Đến khi ngươi theo ta đi dị giới, chẳng biết còn cơ hội gặp lại hắn không." Quỷ Mẫu hiếu kì hỏi.

Ách Cô trả lời vẫn đứt quãng, tuy không gian nan như vừa rồi, nhưng thanh âm vẫn yếu ớt dị thường.

Quỷ Mẫu than nhẹ: "Ta vốn cho rằng phải phí một phen miệng lưỡi, ngươi thông minh hơn ta dự đoán. Ách Cô."

"Ta tên…Tẫn Lưu Huỳnh!"

"Tốt! Ta giúp ngươi khôi phục! Nói cho ta biết, ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Ca… Bóng… Lưng!"

Quỷ Mẫu nghe vậy liền hiểu: "Ngươi muốn đứng đối diện hắn, không dễ đâu! Tần đại ca của ngươi ở trong thế giới tàn phá này đi đến đỉnh phong, một ngày kia rồng về biển lớn, tiền đồ bất khả hạn lượng, quyết tâm của ngươi còn chưa đủ."

"Ta thề!"
Bình Luận (0)
Comment