Chương 2309: Kịch đấu
Chương 2309: Kịch đấu
Tại đáy sơn cốc.
Nơi đây một mảnh hỗn độn, khe rãnh tung hoành ngang dọc, bị phá hư nghiêm trọng.
Cỏ cây gặp nạn, một nửa bị huyết khí xâm nhập, tất cả đều khô héo, một nửa khác thì bị băng sương bao trùm, hàn ý triệt để khiến chúng đông kết, mất đi sinh cơ.
Rõ ràng vừa trải qua một trận đại chiến thảm liệt.
Trên đỉnh núi sơn cốc, Tô Tử Nam đứng chắp tay, ngưng mắt nhìn tuyệt bích, cũng bị cảnh tượng trên tuyệt bích thu hút.
Gã không phải truyền nhân Vô Tướng Tiên môn, những người kia cố ý che giấu tin tức mấu chốt, chỉ có thể dựa vào lời nghĩa phụ kể lại cùng sưu tập tin tức tiến hành suy đoán.
"Chẳng lẽ là cửa vào Tiên điện? Mạc Hành Đạo chắc là đã chạy tới rồi . . ."
Tô Tử Nam mím môi một cái, cúi đầu nhìn sơn cốc.
Lúc này, cảnh tượng đáy cốc hỗn loạn dị thường.
Hàn phong gào thét, bão tuyết lùng bùng.
Lòng đất phảng phất có một dòng sông ngầm, sóng nước trùng thiên, đinh tai nhức óc, cùng hàn ý va chạm sinh ra gợn sóng mạnh mẽ, quét ra tứ phương, không ngừng lan ra ngoài sơn cốc.
Thế nhưng dù ba động mạnh hơn, cũng chỉ giới hạn trong phạm vi sơn cốc, không thể ảnh hưởng bên ngoài, bởi vì phía trên thung lũng bị một tấm lưới lớn màu đỏ phong tỏa.
Huyết võng bị trùng kích, chấn động liên miên, nhưng cứng cỏi dị thường.
Phía dưới huyết võng, một bóng người đứng lơ lửng trên không, chính là Ô lão đã bị Tô Tử Nam khống chế.
Ô lão thôi động Ẩm Huyết Ma Qua, thi triển đại thần thông Định Thiên Thần Qua khi còn sống.
Qua ảnh trùng điệp.
Uy áp kinh người trấn áp hàn khí xuống.
Đúng lúc này, trong hàn khí xông ra một đạo lam mang, trong lam mang bao lấy một giọt nước màu tái nhợt.
Giọt nước cũng không hiện ra uy năng gì, Tô Tử Nam biểu lộ lại đột nhiên ngưng trọng lên, bỗng nhiên điểm chỉ xuống sơn cốc, ma quang kích xạ, hóa thành một thanh hắc thước.
Chỉ một thoáng, hắc thước xuyên qua Huyết Võng, xuất hiện phía trên giọt nước, thước ảnh che phủ khoảng trống, phủ khắp mọi nơi.
Ngàn vạn thước ảnh bỗng nhiên hợp lại, hung hăng đánh về phía giọt nước.
"Ầm!'
Giọt nước ứng thanh nổ tung.
Bất quá, rốt cuộc là bị thước ảnh kích, hay tự bạo tạc, còn không thể biết được.
Tiếng sóng như sấm.
Từng dòng nước màu trắng giống như dải lụa, từ trong giọt nước cuồng xạ ra, đáng tiếc chỉ là một nửa giọt nước.
Giọt nước bị hắc thước cưỡng ép áp chế tại chỗ, quang mang ảm đạm, trực tiếp bị đánh rơi xuống đáy.
Ô lão dẫn Ẩm Huyết Ma Qua tới khoảng không, mũi nhọn ma qua run rẩy, ma qua phân hoá, điên cuồng đâm xuống.
Sau một khắc, trên mỗi một dòng nước xuất hiện một thanh ma qua, bị lão tập trung vào.
Con ngươi Tô Tử Nam biến thành huyết sắc, không thèm nhìn dòng nước, ánh mắt lại xuyên phá đủ loại dị tượng, nhìn chăm chú vách núi một bên sơn cốc, tay trái chắp sau lưng lặng yên bấm ấn quyết.
'Ầm!'
Bên trong lòng đất thình lình xuất hiện một tòa huyết trận, hình như phù bàn.
Chính là Tô Tử Nam trước đó bố trì phù bàn ở chỗ này.
Phù bàn hiển hóa, phạm vi cực lớn, huyết sắc phù văn đan xen, như là huyết mạch trong đại địa sơn phong, ở khắp mọi nơi.
'Ầm!'
Núi đá băng liệt.
Trên vách núi đá nổ tung một cái động lớn, trên vách động hiện ra một mặt bảo kính.
Lúc này, trong bảo kính có một bóng trắng, mặt kính lại bị vô số tơ máu quấn quanh, bị ép hiện hình ở chỗ này.
Bóng trắng tóc tai bù xù, nhìn khá chật vật, chính là Diên Sơn lão nhân.
"Ông" âm thanh đại chấn, bảo kính đánh nát tơ máu, bóng trắng cực tốc biến nhạt, đang muốn biến mất, bảo kính bỗng nhiên bị ma quang bao phủ, một đạo thước ảnh thình lình xuất hiện ở phía trên bảo kính!
"Ha ha, thủ đoạn chạy trốn của đạo hữu thật nhiều, nếu không phải Tô mỗ bày ra thiên la địa võng, đã sớm bị ngươi chạy thoát rồi.
Thân ảnh Tô Tử Nam xuất hiện ở cửa hang, che kín tia sáng.
Lời còn chưa dứt, sắc mặt gã trầm xuống.
Trong sơn cốc, còn sót lại nửa giọt nước bỗng nảy sinh biến hóa, biến thành một đạo Huyễn Ảnh, thoát gấp ra ngoài cốc.
Động tác Ô lão cực nhanh, Ẩm Huyết Ma Qua chợt lóe lên rồi biến mất, đâm vào thể nội Huyễn Ảnh, chỉ nghe thanh âm đại chấn, Huyễn Ảnh hòa tan thành một dòng nước, nhúc nhích, tựa hồ lại có biến hóa mới.
Nhưng vào lúc này, hai đạo quỷ khí rít lên, chính là hai Tà Ảnh khác của Tam Thi Nhất Thần Phiên, điên cuồng xé rách.
Tô Tử Nam có chút không yên lòng, liếc nhìn sơn cốc, âm hiểm cười nói: "Đạo hữu sao không nhanh dâng lên Nguyên anh, ở trong Thần Phiên ta được hưởng vĩnh sinh, chẳng phải sung sướng sao?"
Trước cửa vào Vô Tướng Tiên môn.
Vân Điêu long sụp đổ.
Vân tường khuếch trương ra gấp mấy chục lần lúc trước, lực lượng cuồng bạo vắt ngang trước cửa vào Vô Tướng Tiên môn, muốn chờ những lực lượng này phát tiết xong, nơi này mới có thể từng bước khôi phục bình thường.
Đúng lúc này.
Trong vân tường bên cạnh bỗng nhiên xé mở một lỗ hổng, bên trong vân khí cuồn cuộn, thỉnh thoảng lấp lóe ma quang, là đám mây độc và quyền ảnh.
Một bóng người thoát khốn ra trước, chính là Phiền lão ma.
Ngay sau đó, lại có hai đạo nhân ảnh lần lượt bay ra ngoài, đó là Độc Vương cùng Hoài Ẩn đại sư chạy tới sau này.
Hoài Ẩn đại sư đi chân trần áo mỏng, từ vân tường cất bước đi ra, thần thái tự nhiên, bộ pháp vững vàng, trong lực lượng cuồng bạo cũng không lưu lại vết tích gì trên người gã.
Khe hở sắp khép lại.
Một đám mây độc bay ra, vân khí thu lại, hiện ra thân ảnh Độc Vương.
Phiền lão ma rõ ràng chật vật hơn nhiều so với hai người, pháp bào có nhiều chỗ tổn hại.
Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười âm nhu.
Đại trưởng lão Phiền lão ma Thiên Hạo lâu, ma danh hiển hách, ở ngoại giới đủ khiến người nghe tin đã sợ mất mật, Độc Vương lại không kiêng kị gì, muốn cười là cười.
"Đường đường đại trưởng lão Thiên Hạo Lâu cũng có ngày hôm nay!"
Cùng xông vào vân tường, Độc Vương và Hoài Ẩn đại sư đã biết ngọn nguồn.
Phiền lão ma mất hết mặt mũi, trên thân loé lên hào quang, pháp bào rực rỡ hẳn lên, tức giận nói: "Người kia âm hiểm xảo trá, vân long sụp đổ lại khéo như thế, không thoát khỏi liên quan đến hắn. Thích xen vào chuyện người khác phá hỏng chuyện của ta, lão phu sẽ không tha cho hắn!"
"Lão ma ngươi nếu như không ẩn giấu, tu vi của người này không kém hơn ngươi ta, còn có thể phản công ngươi một cái, ngươi chắc cũng không phải là đối thủ chả hắn."
Độc Vương khích một câu, Phiền lão ma kinh ngạc, y cao hứng còn không kịp, vui mừng khi hai người tranh sống chết.
Lao vùn vụt một hồi, nhìn thấy liên miên sơn ảnh.
Độc Vương lẩm bẩm nói: "Đây chính là Vô Tướng Tiên môn?"
"Tử Lôi lão đạo và Nhạc lão quỷ đã tiến vào, còn có thể giả sao?" Tức giận trên mặt Phiền lão ma đã biến mất, tựa hồ đã quên chuyện không vui vừa rồi.
"Có ý tứ! Tử Lôi lão đạo đã sớm xuất hiện ở Kim Ngọc Châu, thì ra là giả. Bát Cảnh Quan nghiêm phòng tử thủ với Vô Tướng Tiên môn, lại giấu diếm Phật môn làm việc, dung túng dư nghiệt Vô Tướng Tiên môn khởi động lại di phủ, quả thực quái tai."
Độc Vương bí mật truyền âm, giới thiệu cho Hoài Ẩn đại sư đủ loại bí mật Trung Châu, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Phiền lão ma: "Lão ma ngươi không đi tham gia pháp hội, lúc này tới Nam Cương, ngươi đã sớm để mắt tới bọn hắn rồi?"
"Đúng vậy."
Phiền lão ma cười ha hả, có chút kiêng kị nhìn Hoài Ẩn đại sư, biết được lai lịch của gã, trầm ngâm nói: "Bị vân long ngăn lại, chúng ta muộn hơn bọn hắn mấy canh giờ. Một phe là Đạo môn, một phe là dư nghiệt Vô Tướng Tiên môn, thực lực không thể khinh thường ····"
Lão còn chưa dứt lời, đã bị Độc Vương cắt ngang: "Lão ma ngươi trở nên lề mề chậm chạp khi nào! Chúng ta đã mất tiên cơ, nếu không liên hợp, trơ mắt nhìn bọn hắn vơ vét bảo vật hay sao?"
Phiền lão ma cười ha ha, theo bản năng lời phản kích đến khóe miệng, bị lão nuốt vào: "Ngươi ngược lại còn vui mừng hơn so với ta nghĩ."
Hoài Ẩn đại sư nói: "Tục truyền Vô Tướng Tiên môn đã chưởng khống Tiên điện?"
"Không sai." Độc Vương nhìn quanh, tiếp theo ngưng mắt nhìn hướng tuyệt bích: "Dư nghiệt Vô Tướng Tiên môn nhất định lấy Tiên điện làm mục tiêu hàng đầu, mục đích Đạo môn không thể ước đoán, chắc sẽ không dễ dàng để dư nghiệt Vô Tướng Tiên môn toại nguyện! Nơi dị tượng bắt mắt nhất kia khả năng là cửa vào Tiên điện!"
Phiền lão ma hiếu kì hỏi: "Tây Thổ có tiên điện không?"
Hoài Ẩn đại sư lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."