Chương 2310: Đạo lữ Hoá Thần
Chương 2310: Đạo lữ Hoá Thần
Bên ngoài vân tường.
Nhận được tin tức, tu sĩ Nguyên anh dần dần chạy đến.
Nhìn qua vân tường, chúng tu sĩ kích động, hiện tại bị vân tường khuếch trương làm cho liên tiếp lui về phía sau.
Ai có can đảm bốc lên nguy hiểm tính mạng, hay có thực lực xông qua vân tường, chung quy chỉ là thiểu số.
Trong vân tường là cảnh tượng hỗn độn, cuồn cuộn sóng ngầm, quá nguy hiểm!
"Cừu lão quỷ, vậy làm sao bây giờ, cứ chờ đợi tiếp, bảo vật cao cấp trong bí cảnh chắc là bị vơ vét không còn gì . . ."
Ngữ khí Thước Sơn lão tổ khá nôn nóng.
Bọn lão tìm đủ giúp đỡ, kết bạn xuyên qua loạn lưu, vạn lần không ngờ tới nơi đây vẫn còn chướng ngại.
Dù trong vân tường cực kì hỗn loạn, lão đoán tu sĩ Nguyên anh chỉ cần đủ cẩn thận, hẳn là sẽ không dễ chết bên trong, nhưng Cừu lão quỷ chết sống không muốn mạo hiểm.
Lão thế đơn lực bạc, cảm thấy không quá ổn thỏa, cũng bị ngăn ở bên ngoài.
Cừu lão quỷ không nhanh không chậm nói: "Có người suy đoán bí cảnh này là di phủ Vô Tướng Tiên môn, ta xem cũng là tám chín phần mười như vậy, ngươi xem lại ai có năng lực mở ra di phủ? Cho dù có thể vào, ngươi có thực lực tranh đoạt bảo vật trong di phủ với bọn hắn sao? Mấy tên kia vừa vào còn không có động tĩnh gì, đợi thêm một lát nữa đi."
"Những người kia tu vi không kém ngươi ta, nếu phải vào, chỉ có thể chờ đợi vân tường tiêu tán ··· "
Thước Sơn lão tổ khẽ thở dài.
Vân khí và loạn lưu hỗn tạp cùng một chỗ, tu sĩ canh giữ ngoài vân tường tụ tập tốp năm tốp ba, nhìn thấy người quen, liền mời liên thủ, có người một mình ở nơi xa, chờ đợi thời cơ.
Có người kết bạn tiến vào vân tường.
Rất nhanh, không ngừng có người từ vân tường bại lui chạy ra, thân hình khá chật vật, thậm chí còn bị thương, khiến người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không biết đợi bao lâu.
Vân tường không có dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng thêm cuồng bạo, nhìn càng nguy hiểm hơn.
Ở bên ngoài đám người, chỗ bí mật đang phiêu phù mấy đạo nhân ảnh.
Mấy người đều là tăng ni mang áo hải thanh*, cũng không trang điểm.
(*Áo tràng Hải Thanh là pháp phục thường dùng cho các cư sĩ tu theo pháp môn Tịnh Độ, đặc biệt là các cư sĩ tu theo nghi thức của Tịnh Tông Học Hội ở Việt Nam và trên khắp thế giới. Đây là pháp phục không thể thiếu mỗi lần đi Pháp hội Tam thời Hệ niệm hoặc đi các buổi cộng tu niệm Phật ở các Đạo tràng.)
Có người mang mũ tăng, quy y xuất gia, cũng có nữ cư sĩ tu hành có tóc, đầu đội diệu thường quan, hào phóng thanh lịch.
Bọn họ vừa tới không lâu, ở chỗ này quan sát trong chốc lát, lão ni cầm đầu bỗng mi tâm ẩn ẩn thần quang, hiện ra một viên ngọc thạch óng ánh, như mắt khai thiên.
Trong ngọc thạch chiếu rọi ra vân tường, tựa hồ là cảnh tượng bên trong vân tường, nhìn trộm bên trong, có chút huyền diệu.
Sau đó ngọc thạch ẩn vào mi tâm lão ni không thấy nữa.
Ngữ khí lão ni ngưng trọng nói: "Vân long thủ sơn sụp đổ vốn không đến mức cuồng bạo như thế, trong Vô Tướng Tiên môn hỗn loạn, đại trận tự kích phát, đủ loại điều kiện chồng lên dẫn đến sinh ra dị biến. Trước khi vân tường xuất hiện suy yếu, muốn từ nơi đây tiến vào, cũng không phải là chuyện dễ."
"Thật sự là Vô Tướng Tiên môn trong truyền thuyết sao?"
Một nữ ni trẻ tuổi hưng phấn nói: "Sư bá không phải nói Yểm Nguyệt am chúng ta rất có nguồn gốc với Vô Tướng Tiên môn, chẳng lẽ không có cách nào xuyên qua vân tường sao? Vô Tướng Tiên môn khống chế Tiên điện trong truyền thuyết, đào móc ra vô số chí bảo, cho dù không vào được Tiên điện, có thể lấy được bảo vật trong Vô Tướng Tiên môn cũng là cơ duyên to lớn!"
Chúng nữ ni đều nhìn lại lão ni.
Ngoài dự liệu, lão ni chần chờ một chút, lại quay người bay hướng ra ngoài thông đạo, những người khác không rõ cho lắm, vội vàng đuổi theo.
Lúc phi độn, lão ni ghé mắt nhìn về phía một nữ cư sĩ bên cạnh, nói: "Tiểu sư muội, lúc ta thay thầy thu đồ, cũng không nói cho ngươi những việc này, là vì Vô Tướng Tiên môn đã không tồn tại ở thế gian, không có ý nghĩa gì. Thêm nữa Tu Tiên Giới đuổi tận giết tuyệt Vô Tướng Tiên môn, chúng ta tuy là môn phái ẩn thế, cũng không muốn lộ ra chúng ta có quan hệ với Vô Tướng Tiên môn, dẫn tới phiền phức không cần thiết. Không ngờ di phủ tiên môn lại tái hiện thế gian, có thể thấy được truyền thừa Vô Tướng Tiên môn cũng không đoạn tuyệt."
Nữ cư sĩ mặc dù mang áo hải thanh, trang phục đơn giản, mặt hướng lên trời, lại không thể che giấu dung nhan tuyệt mỹ của nàng, gật đầu, rõ ràng là người rất kiệm lời.
Bên cạnh là một trung niên cư sĩ có tóc, xen vào nói: "Không chỉ Lưu Ly sư muội không biết, chúng ta cũng không rõ cho lắm, tu sĩ Phật môn chúng ta sao lại dính líu đến Vô Tướng Tiên môn?"
"Tu Tiên Giới Trung Nguyên, nhất là Nam Man nhị châu, ngược dòng căn nguyên, có thế lực nào dám nói bản thân không liên quan đến Vô Tướng Tiên môn?"
Lão ni có chút cảm khái nói: "Vô Tướng Tiên môn phân chia dựa theo ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sáng lập ra Ngũ tướng điện. Nhưng truyền thừa không chỉ có ngũ mạch này, có thể nói là trăm hoa đua nở, chỉ bất quá cũng không chia theo mạch, không phân rõ ràng theo Ngũ Hành hoặc dưới Ngũ tướng điện, đây vẫn chỉ là trong Vô Tướng Tiên môn. Mà năm đó thế lực phụ thuộc vào Vô Tướng Tiên môn vô số kể, không thiếu thế lực Ma Đạo Phật, Cam Lộ Thiền Viện và Bát Cảnh Quan cũng rất có nguồn gốc với Vô Tướng Tiên môn."
Những người khác vẫn là lần đầu nghe nói những bí ẩn này.
"Yểm Nguyệt am chúng ta đã từng phụ thuộc Vô Tướng Tiên môn?"
Lão ni gật đầu: "Yểm Nguyệt am có nguồn gốc với Vô Tướng Tiên môn, so với thế lực khác còn sâu hơn một chút. Tổ sư sáng lập ra môn phái chúng ta từng là đạo lữ của một vị Hoá Thần trưởng lão của Vô Tướng Tiên môn."
"Đạo lữ Hóa Thần?"
Nữ ni trẻ tuổi kinh hô: "Vì sao tổ sư xuất gia?"
"Sau khi Hóa Thần có cơ hội phi thăng, nhưng đường phi thăng khó khăn, tu sĩ Hóa Thần sinh tử khó liệu, nhổ trạch phi thăng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Tổ sư mấy lần trùng kích Hóa Thần thất bại, đạo lữ tổ sư không muốn độc hành, tổ sư lại không muốn trở thành chướng ngại cho tiên đồ đạo lữ, lấy cái chết bức bách, đưa tiễn đạo lữ. Đạo lữ tổ sư hứa nếu có thành tựu sẽ tiếp dẫn tổ sư, nhưng trong lòng song phương đều biết rõ, lần này đi chính là lưỡng giới cách biệt, khó có ngày trùng phùng. Sau khi đạo lữ đi, tổ sư khó nhịn nỗi khổ tương tư, không đành lòng nhìn cảnh cũ Vô Tướng Tiên môn, nên xuất gia, khai sáng Yểm Nguyệt am, từ đây Thanh Đăng Cổ Phật sống qua ngày ···. . ."
Lão ni chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được thâm tình giữa tổ sư và đạo lữ.
Thế gian an đắc song toàn pháp.
Tu sĩ Hóa Thần cũng có lúc phải bất đắc dĩ vô lực.
Bọn họ gia nhập Yểm Nguyệt am, tu trì Phật pháp, chuyện hàng đầu là muốn được thanh tâm quả dục, chẳng trách trong môn phái có nhiều loại pháp môn như thế.
Thì ra tổ sư đã nếm thỏa thích sầu khổ, chuyển tu Phật pháp, không đành lòng để hậu nhân giẫm lên vết xe đổ của mình.
"Đạo lữ tổ sư không thể hoàn thành lời hứa sao?" Thần sắc nữ ni trẻ tuổi trầm thấp, thương cảm tao ngộ của tổ sư.
Lão ni niệm phật: "Thế sự thay đổi, tiên môn hưng suy. Vô số năm qua, tu sĩ Hóa Thần phi thăng không phải số ít, nhưng chưa từng nghe được từ thượng giới bên kia hiển thánh, ân tế bạn cũ. Nếu không, Vô Tướng Tiên môn sao đến mức này."
Trong khi nói chuyện, bọn họ thoát ra thông đạo loạn lưu, chỉ thấy ngoài thông đạo là tiếng người huyên náo, một mảnh ồn ã.
Tu sĩ lân cận, bất luận tu vi cao thấp, đều tụ đến.
Nguyên anh bị ngăn cản ở ngoài vân tường, dưới Kim Đan hiện tại còn không thể vào được thông đạo, tất cả đều canh giữ ở phụ cận, chờ thông đạo mở rộng.
Thái Nhạc sơn trở thành nơi biển người dũng động, lần đầu náo nhiệt như vậy.
Chúng tăng ni âm thầm bay tới bên ngoài đám người, lão ni mở ra lòng bàn tay, hiện ra một viên noãn ngọc tiên bội, lấp lóe ánh sáng nhạt, chính là bảo vật lão lấy ra từ trong Phật tháp.