Chương 2311: Băng Nghi cung
Chương 2311: Băng Nghi cung
"Bởi vì liên quan với tổ sư, Vô Tướng Tiên môn đối đãi tốt với Yểm Nguyệt am, từ Yểm Nguyệt am có thể trực tiếp chuyển hướng đến Vô Tướng Tiên môn. Năm đó ma kiếp thảm liệt, khiến sông núi Nam Cương đổi chỗ, giang hà thay đổi dòng chảy, lúc Vô Tướng Tiên môn yên lặng, các sư tổ cũng bị áp bách từ bỏ chốn am ni cô cũ trốn đi xa. Sau nhiều lần tìm kiếm, tìm không thấy nữa, hoài nghi am ni cô bị liên lụy, đã sụp đổ. Bảo ngọc này chính là lễ vật đạo lữ tặng tổ sư, sau được tế luyện, dùng làm bảo vật cảnh báo. Vô Tướng Tiên môn xuất thế, bảo ngọc xuất hiện lại bảo quang, có thể giúp chúng ta tìm tới am ni cô, thay vì mạo hiểm xông vào vân tường, không bằng thử một lần."
Lão vừa nói vừa vỗ tay nắm chặt noãn ngọc.
Không biết sử đạo thuật gì, tiên bội noãn ngọc bắt đầu xuất hiện quang mang biến hóa theo quy luật, nhưng không hiểu rõ cho lắm.
Lão ni hơi nhíu mày, chợt bay về phía đông Thái Nhạc sơn.
Cho đến khi bay ra ngoài Thái Nhạc sơn, vẫn không thấy lão ni dừng lại, các tăng ni khác đành áp chế hiếu kì, theo sát lão ni.
"Phía trước là Thước Sơn."
Nữ ni trẻ tuổi giương mắt nhìn về nơi xa, thấp giọng nói.
Nàng đã xuất ngoại du lịch, quen biết địa thế Nam Châu.
Thước Sơn lão tổ đang ở trong đường hầm trông coi vân tường, các nàng không cần phải cố kỵ cái gì.
Lão ni bay thẳng đến trước Thước Sơn, đám người vốn đã chuẩn bị cường đột Thước Sơn đại trận, không ngờ lão ni đột nhiên cải biến phương hướng, tốc độ tăng lên nhiều!
Ngay sau đó, chúng tăng ni cảm thấy mê hoặc, chỉ thấy thân ảnh lão ni chớp liên tục, bay tới bay lui quanh Thước Sơn, không biết là bảo ngọc mất linh, hay là lúc tìm tòi phải bay nhanh như vậy.
Không lâu lắm, thân ảnh lão ni hạ xuống, lọt thẳng vào một khe núi phía sau Thước Sơn, quát khẽ: "Mở!"
Bảo ngọc tuột tay.
Bay tới trung tâm khe sâu, định trụ hư không.
Hư không run nhẹ, bỗng đại phóng hào quang.
Các tăng ni khác bay tới trên khe sâu, liên thủ che chắn dị tượng, tránh bị ngoại nhân phát hiện.
"Tìm được!"
Lão ni trước vui sau kinh, chỉ thấy phía sau dị tượng là cảnh vật gần như phế tích rách nát, đã sớm không còn quang cảnh ngày xưa, vẻn vẹn còn sót lại mấy gian phật đường cũ nát lung lay sắp đổ.
Ngoài tăng ni Yểm Nguyệt am, nơi khác cũng có nhân ảnh thần bí, đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng tuyệt đại đa số thất vọng trở về.
Biên giới Thái Nhạc sơn.
Nơi đây trùng trùng điệp điệp, thế núi gập ghềnh, là nơi có địa hình phức tạp nhất Thái Nhạc sơn.
Nơi này không thiếu hung địa như độc đầm, thung lũng âm sát.
Trong một hạp cốc u ám, bỗng nhiên toát ra một sợi khói đen, hiện ra hai cái bóng hình thù kỳ quái, nhúc nhích một hồi, biến hóa thành hình người.
Nhưng hai người này cao lớn dị thường, thân cao chừng chín thước, nếu đứng trong đám người sẽ như hạc giữa bầy gà, làm cho người nhìn chăm chú.
Đương nhiên, bắt mắt hơn vẫn là tướng mạo bọn họ.
Một kẻ hai má giống như mang cá, miệng giống như trên mặt vỡ ra một cái khe rãnh, từ tai trái kéo dài mãi đến tai phải, xấu xí dị thường.
Một kẻ khác thì sau lưng mọc ra hai cánh, mũi dài mỏ nhọn, cánh lông vũ trắng noãn, mỗi một cây lông vũ trắng muốt như ngọc. Có mấy cây lông vũ hơi lộn xộn, gã vô thức quay đầu muốn chỉnh sửa, nhưng với không tới.
"Hí ····· Ánh mắt lão ni cô kia sắc bén thật, chúng ta trốn dưới đại trận, suýt nữa bị lão phát hiện rồi . . ."
Ngư yêu lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực.
Điểu yêu thì vươn dài cổ, dùng cái mũi sắp xếp lại lông vũ, sau đó vừa lòng thỏa ý rụt về lại: "Ta ngược lại cảm thấy tiểu ni cô xinh đẹp kia lợi hại hơn, chỉ sợ chỉ có Đại Thánh tự mình xuất thủ mới có thể áp chế được nàng."
Ngư yêu chậc chậc nói: "Nhân tộc đúng là ngoạ hổ tàng long, đây mới chỉ là địa giới Nam Cương, trách không được Thánh Vương đáp ứng chỉ hải trị. Cao thủ nhân tộc càng ngày càng nhiều, chuột lông xanh và hắc sư ở xa Kim Ngọc Châu, chắc sẽ đến không kịp. Đại thánh lệnh chúng ta phân tán các nơi, còn không biết có thể đến được mấy tên ··· không phải là đối thủ nhân tộc."
"Mấy ni cô này khá kỳ quái, không vào bí cảnh, hết lần này tới lần khác làm trái ngược." Điểu yêu quan sát một phen, bay tới không trung nhìn ra xa.
Ngư yêu trầm ngâm nói: "Trong tay lão ni tựa hồ có bảo vật gì đó, ba động khiến các nàng bại lộ vết tích, chắc là có mưu tính khác. Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, nếu không theo sau nhất định sẽ có thu hoạch."
Điểu yêu quay đầu nhìn về phía thông đạo: "Chờ một chút xem, nói không chừng có cơ hội đục nước béo cò."
Ngư yêu cười nhạo nói: "Cẩn thận bồi mạng nhỏ vào trong đấy, tu sĩ nhân tộc nhìn thấy chúng ta, từng kẻ như chó dại! Chống lại những tu sĩ nhân tộc kia thì không cần phải nói, nhưng nơi này có thể là di phủ tông môn thượng cổ nào đó của nhân tộc, chỉ sợ bảo vật hữu dụng với chúng ta không nhiều. Tốt nhất vẫn là trung thực thủ tại chỗ này, chờ Đại Thánh đến rồi quyết định."
"Hi vọng Đại Thánh tới nhanh một chút."
Hai yêu lại trao đổi vài câu, lặng yên ẩn vào chỗ tối.
---
"Băng Nghi Cung."
Bản tôn Tần Tang trèo lên Vấn Kinh Lộ, đi về hướng Lang Huyên Ngọc Các, thân ngoại hóa thân thì phi độn một hồi, đi tới trước Băng Cung.
Tới gần, mới biết sự hùng vĩ của nó.
Băng Cung hiện tại, bày ra hoàn toàn cảnh tượng trong Băng Bàn thần bí, bên trong tầng tầng lầu các, hiện rõ khí tượng Tiên cung, trước cửa Băng Cung là tấm biển ghi ba chữ: Băng Nghi Cung!
Khác với dự đoán, nơi này không có các chữ Thủy Tướng.
Nhưng ngoại trừ Thủy Tướng nhất mạch, còn có chỗ nào kiến tạo cung điện quy mô cỡ này?
Tần Tang cảm thấy tám chín phần mười là nó, hẳn không tìm nhầm.
Thân ngoại hóa thân nhìn quanh một chút, tạm thời không thấy có người tới gần, đến gần Băng Nghi Cung, phát hiện cửa khép hờ, không cần tốn nhiều sức đẩy cửa vào.
Tuy là Băng Cung, lại không lạnh lẽo thấu xương.
Đập vào mi mắt là một tòa hồ nhỏ.
Gió nhẹ ấm áp, trong hồ mọc ra một gốc thải liên, đang thời kỳ nở rộ.
Nhưng đây chỉ là sắc màu duy nhất trong cảnh hoang vu nơi này.
Nước trong hồ gần như khô cạn, cỏ dại rậm rạp.
Hóa thân lấy ra Băng Bàn thần bí, suy nghĩ một chút lại giấu vào trong tay áo, dùng bí thuật khóa lại khí tức của nó, từ đại môn đi vào, lập tức chú ý tới rào chắn tàn phá ở bờ hồ.
Nơi này bò đầy dây leo cỏ khô.
Hóa thân phất tay đẩy đi các vật che lấp, ngưng mắt nhìn kỹ.
Năm rộng tháng dài, rất nhiều vết tích bị năm tháng xóa đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút tin tức trước kia.
"Nơi này đã phát sinh đại chiến!"
Tần Tang kết luận.
Ngày xưa, trận đại loạn kia lan tràn đến nơi này, bị địch nhân đánh đến Băng Nghi Cung, Vô Tướng Tiên môn đến lúc sinh tử tồn vong, trách không được bỏ qua tông môn một bên, phân tán đào vong.
Đã không thể từ những vết tích này nhận ra được thần thông song phương thi triển.
Hóa thân ngẩng đầu, nhìn quanh phía trước, phát hiện ven hồ mọc ra không ít Linh Thụ, có ít cây may mắn còn sống sót, ở ngoại giới cũng coi như vật trân quý.
Nhưng mục tiêu của hắn hiển nhiên không phải những thứ này, lách mình lướt đến một đỉnh cây, nhìn thấy trong rừng giấu ba con đường, hắn tùy ý chọn con đường bên trái đi.
Tiến lên trong chốc lát, hóa thân quay trở lại.
Cuối con đường này là nơi như Thiên Điện, so với ven hồ còn rách nát hơn, cổ điện dù chưa đổ sụp, nhưng bị phá hư nghiêm trọng, đã sớm rỗng tuếch.
Ngạc nhiên chính là, hắn tiến vào Băng Cung lâu như vậy, còn không gặp được cấm chế cản đường mạnh như trên tuyệt bích, rõ ràng không hợp lẽ thường.
Muốn kiểm tra hiệu dụng Băng Bàn thần bí, cũng không có cơ hội.
"Băng Nghi Cung sẽ không bị triệt để đập nát chứ?" Hoá thân lẩm bẩm một câu, sau đó chọn con đường bên phải.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, phía bên phải Thiên Điện cũng cơ bản giống trước.
Hắn không lãng phí thời gian nữa, lui trở về, chọn con đường ở giữa, lướt gấp đi.