Chương 231: Mạnh Hơn
Chương 231: Mạnh Hơn
Ánh mắt điên đảo hoảng loạn, bọn người Thanh Đình hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, quả nhiên vừa tiến vào màn chắn âm phong liền bị thổi tan, cũng không biết huynh đệ Liễu thị có thể chống đỡ được hay không.
Tần Tang toàn lực phát động Thiên Tinh Lệ, vòng bảo hộ càng thêm cứng lại, dán chặt ở trên người hắn, có thể miễn cưỡng ổn định thân thể ở trong cuồng phong, sau đó bắt đầu xuống thử dò xét ngay.
Màn chắn âm phong tầng này cực dày, ở bên trong bình chướng, ngoại trừ cuồng phong tàn phá bừa bãi cùng ma âm dội vào não thật không có nguy hiểm nào khác. Bởi vì hướng gió khó dò, hỗn loạn không ngừng, Tần Tang chỉ có thể nước chảy bèo trôi, dùng một thời gian ngắn mới lần mò ra quy luật, mỗi lần đều có thể nhắm đúng thời cơ mà bay nhanh xuống phía dưới.
Cứ như vậy lúc lên lúc xuống, không biết xuống thăm dò khoảng cách sâu bao nhiêu, cuối cùng cũng vượt ra phạm vi màn chắn âm phong.
-Tần sư đệ cũng xuống rồi.
Mới từ trong cuồng phong lao ra, Tần Tang đã nghe giọng nói mừng rỡ của Vu Đại Nhạc, tập trung nhìn vào, hoá ra đã có ba người yên ổn đến nơi, Thanh Đình, Vu Đại Nhạc đương nhiên không cần phải nói, bọn họ đã tới trải qua một lần, sớm có kinh nghiệm, người khiến cho Tần Tang không lường trước được hẳn là Bạch Vân Sơn Nhân.
Chỉ thấy Bạch Vân Sơn Nhân khí định thần nhàn gật đầu với hắn một cái, giống như đã đến từ lâu.
Xem ra, túi vải đựng pháp khí của người kia có vẻ ngoài không quá bắt mắt, nhưng thực chất lại không hề đơn giản.
Tâm tư Tần Tang thoáng lay động, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi phía ba người, lách mình đi tới bên cạnh bọn họ, đứng chắc ở tảng đá trên mặt đất, nhìn quanh một vòng, dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Vốn cho rằng phía dưới màn chắn âm phong là một cốc u ám không thấy đáy, không ngờ vây mà đã xuyên qua bình chướng đến cuối cùng, hoặc nơi này là tầng thứ hai của hạp cốc.
Nơi đây so với bên ngoài còn hoang vu hơn, màn chắn âm phong trên đỉnh che kín bầu trời. Hai bên hẳn là vách núi, nhưng không nhìn thấy, không chỉ hai bên trái phải mà hai đầu trước sau hạp cốc cũng đều bị màn chắn âm phong dày đặc che lại.
Bình chướng tựa như một cái bát úp, giữ lại chỗ đặt chân cho bọn họ chỉ là một khu vực hình tròn.
Tuy nhiên, từ bên ngoài có thể nhìn ra, càng đi vào trong sâu, hạp cốc càng mở rộng.
Phạm vi không gian quả thực không nhỏ, e rằng trái phải lòng núi nối liền với đầu hạp cốc này đều bị đào rỗng hết rồi, không biết là tự nhiên hình thành, hay vẫn là con người làm ra.
Đập vào mắt là không nhìn thấy một cơ hội sống sót nào, tảng đá trên mặt đất không phải màu xanh đen, mà hoàn toàn là màu đen. Tần Tang đưa tay xuống chạm vào một khối đá đen nổi lên, vô cùng lạnh giá, thậm chí nó lạnh đến mức ngay cả tu sĩ cũng có chút không chịu nổi. Tần Tang thu bàn tay về, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Nơi bọn họ đứng lúc này là ranh giới không gian hình tròn, mà ở giữa không gian, lại có một cái đầm nước cực lớn, trong đầm nước xanh biếc sóng yên ả, vì không gian nơi đây một tia gió cũng không có, âm u tĩnh lặng lạ thường, đầm nước cũng vô cùng yên lặng, dường như liếc một cái có thể nhìn thấy đáy đầm.
Nhưng khi Tần Tang đi tới bên đầm nước nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy đầm nước sâu không đáy, càng không thể có cá.
-Hèn chi Tần sư đệ có thể trải qua khảo nghiệm hồ lô Hồng Trần, nhìn ngươi sau khi xuyên qua bình chướng, vậy mà sắc mặt vẫn có thể như trước, hành động tự nhiên, Nguyên Thần không có chút nào tổn thương. Điều này không phải chỉ có tâm chí cứng cỏi mà có thể làm được, chắc chắn thần thức Tần sư đệ cũng không yếu.
Ánh mắt Thanh Đình liên tục khác lạ, có chút sợ hãi thán phục, phải biết nàng ta phải uống một viên linh đan mới thoát khỏi ảnh hưởng ma âm.
Vu Đại Nhạc liếc mắt nhìn Tần Tang, vừa cười vừa nói:
-Thanh Đình sư tỷ quên rồi, Tần sư đệ lúc trải qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, giờ đột phá Trúc Cơ, thần thức như nước lên thuyền lên, tự nhiên càng mạnh hơn nữa.
Nghe thấy lời ấy, Bạch Vân Sơn Nhân mắt kinh ngạc nhìn Tần Tang, vẻ tùy ý trên mặt cũng biến mất.
Tần Tang thu hết sự thay đổi của mọi người, thản nhiên nói:
-Thanh Đình sư tỷ quá khen rồi, ta cũng là may mắn từng ăn một viên Lam Minh Quả, thần thức tăng lên một chút mà thôi.
Sở dĩ hắn không làm ra vẻ như bị ma âm tổn thương, một là lao ra từ bên trong bình chướng không có chút nào dấu hiệu, không kịp nguỵ trang.
Thứ hai giấu dốt tuy tốt, nhưng cũng phải tìm cơ hội không ảnh hưởng đến toàn cục để thể hiện tài hoa.
Nếu như việc thăm dò di chỉ thuận lợi, vào lúc mọi người chia chiến lợi phẩm, không hẳn có thể thực sự phân chia dựa theo ước định. Đặc biệt lỡ như xuất hiện bảo vật quan trọng, bảo vật kì lạ làm lay động lòng người, rất khó nói sẽ phát sinh điều gì, dù sao Tần Tang căn bản không tin cái gọi là đồng môn chi nghi.
Trong tất cả mọi người, thực lực của Tần Tang và huynh đệ Liễu thị là kém cỏi nhất, những người khác không biết căn cơ của Tần Tang bị hao tổn, nhưng không thể lừa được Vu Đại Nhạc, rất dễ dàng bị coi như quả hồng mềm.
Để bọn hắn biết mình cũng không dễ chọc, có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chỉ cần không bại lộ phật ngọc, những người này chỉ cảm thấy thần thức mình mạnh hơn một chút, căn bản không thể nghĩ ra được bản thân mình không sợ bất kỳ thủ đoạn công kích Nguyên Thần nào.
Hơn nữa, khi tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương vẫn thường chịu đựng kiếm khí cùng Sát Phù tôi luyện, thần thức của Tần Tang so với tu sĩ cùng cảnh giới đúng là mạnh hơn một chút.