Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2364 - Chương 2364: Cắn Nuốt

Chương 2364: Cắn nuốt Chương 2364: Cắn nuốt

Hỏa chung run rẩy, không bị phản kích đúng như dự đoán.

Bạch bào đạo nhân mừng thầm, trong lòng biết mình làm đúng, lập tức tăng tốc động tác.

Liền thấy Xích Hỏa kiếm biến thành kiếm quang dần dần dung nhập hỏa chung, cho đến khi biến mất, bên trong hỏa chung thì xuất hiện một kiếm ảnh to cỡ ngón tay, đang chậm rãi du động, tới gần Hỏa Tê Bội.

Lúc này, bên trong kiếm ảnh đang hội tụ hào quang, tạo thành một đạo pháp ấn như ẩn như hiện.

Bạch bào đạo nhân muốn đùng đạo pháp ấn để thay thế Hỏa Tê Bội, tuy pháp ấn không phải lực lượng bản nguyên của linh trận, cách dùng phán ấn thay thế, làm cho linh trận không còn tác dụng chân dương luyện ma, nhưng để cho linh trận miễn cưỡng duy trì trong thời gian nhất định không sụp đổ.

Kể từ đó, dễ như trở bàn tay lấy bảo vật đi.

"Ông!"

Kiếm ảnh ý đồ khiêu động Hỏa Tê Bội, giống như chọc tổ ong vò vẽ, hỏa chung đột ngột chấn động, khí cơ đại loạn.

Chuyện này nằm trong dự liệu của bạch bào đạo nhân.

Nhưng làm bạch bào đạo nhân căng thẳng, đạo nhân trong hỏa chung vậy mà theo đó chấn động, thân thể lay động, ngũ quan nhúc nhích, giống như muốn tỉnh dậy, tràng cảnh hơi quỷ dị.

Ngay sau đó, bạch bào đạo nhân liền yên lòng, bởi vì lão giả giống như bộ thi thể vừa rồi, hóa thành tro bụi.

Quanh năm bị Dương Viêm thiên hỏa nung khô, thân thể Hóa Thần không khả năng tồn thế.

Huống hồ, chẳng thể khẳng định lão giả khi còn sống phải tu sĩ Hóa Thần hay không.

Lão giả đã chết.

Thi thể hóa trần, bên trong có một vật, lộ ra một góc, nhìn như một ban chỉ.

Trừ cái đó ra, không còn di vật khác.

"Bảo vật giới tử?"

Trong đầu Bạch bào đạo nhân hiện lên ý niệm này, nóng lòng không thôi.

Trong động phủ chỉ có hai bộ thi thể đã hóa thành bụi phấn, hiện tại không cần cố kỵ cái gì, ánh mắt một lần nữa dời về Hỏa Tê Bội, thao túng Xích Hỏa kiếm tiếp tục khiêu động, dẫn tới động phủ chấn động mãnh liệt.

Thăm dò không biết bao nhiêu lần, bạch bào đạo nhân rốt cuộc triệt để lý giải rõ ràng mạch lạc, không chần chờ nữa, hai tay nhanh chóng hoàn thành một đạo ấn quyết, quát khẽ một tiếng:

"Rơi!"

Kiếm ảnh không tiếp tục dây dưa, bỗng nhiên hạ xuống, muốn đâm xuyên hỏa chung, lấy ban chỉ trước.

"Vù!"

Xích Hỏa kiếm xuyên vào hỏa chung, kiếm quang cuốn ban chỉ lên, đang muốn theo đường cũ trở về, không ngờ trận thế nảy sinh biến hóa.

"Ầm!'

Hỏa Chung rung mạnh, trong thức hải bạch bào đạo nhân chợt vang lên một tiếng chuông, thức hải chấn động làm hoa cả mắt.

Bên trong hỏa chuông dâng lên hỏa diễm, hóa thành hỏa long nhào đến Xích Hỏa kiếm.

"Trận này cho phép vào không cho phép ra?"

Bạch bào đạo nhân tâm niệm cấp chuyển, vội vàng đổi ấn quyết, Xích Hỏa kiếm cấp tốc lấp lóe mấy lần, né hỏa long đánh giết, tiếp tục bay lên bên trên.

Sau một khắc, cảnh tượng bên trong linh trận triệt để loạn, một đạo kiếm ảnh đang khó khăn di chuyển tránh né công kích, mạo hiểm vô cùng.

Bạch bào đạo nhân căng thẳng, tập trung tinh thần trên Xích Hỏa kiếm, tựa như hợp nhất cùng linh kiếm, tìm kiếm đường ra trong khốn cảnh, tin tức tốt duy nhất là linh trận hỏa chung chỉ nhắm vào Xích Hỏa kiếm, tạm thời không có dấu hiệu công kích hai người.

"Sư muội giúp ta!"

Tình hình chiến đấu biến đến mức độ cực kỳ kịch liệt, bạch bào đạo nhân rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, nhưng sợ lấy thực lực một mình không đủ, nên gọi Khôn Đạo một tiếng.

Khôn Đạo nghe lời tiến lên, y theo lời bạch bào đạo nhân phân phó, tế ra một cây trâm phượng, trâm ảnh thoáng hiện, như thanh lợi kiếm, đâm vào hỏa chung, thời cơ hoàn mỹ.

Trong ngoài hô ứng, thời cơ lập hiện.

Xích Hỏa kiếm tựa như con cá, nắm chặt cơ hội, nhảy ra Long Môn!

Đồng thời ấn phù hiển hóa, muốn thay Hỏa Tê Bội, nhất cổ tác khí lấy hai kiện bảo vật đi.

Tính toán tỉ mỉ, cảnh tượng làm người kinh tâm động phách.

Có thể nói thế cục đã định, bạch bào đạo nhân đang muốn cười to, trong lòng bỗng nhiên nổi lên báo động, cảm thấy một đạo kình phong cùng lúc đánh tới, lao thẳng đến chỗ yếu hại, quá sợ hãi.

Bạch bào đạo nhân kinh hãi nhìn lại, thấy sư muội quay đầu nhìn mình, động tác cứng ngắc, thần sắc mê mang, ánh mắt trống rỗng. Khuôn mặt kiều mị quen thuộc làm cho trong lòng của y sinh hàn khí.

"Ma nhiễm?"

Trong lòng Bạch bào đạo nhân hiện lên hai chữ này, nhưng không đúng!

Điển tịch trong sư môn ghi chép, tu sĩ bị ma nhiễm, sẽ không lập tức phát tác, tu vi càng cao năng lực chống cự càng mạnh, nếu không Tu Tiên Giới sớm đã cải thiên hoán nhật.

Sư muội nói thế nào cũng là tu sĩ Nguyên Anh, không khả năng lặng yên chẳng một tiếng động bị ma nhiễm khống chế. Mặt khác, thi thể trong động phủ đã sớm biến thành tro bụi, ma nhiễm dựa vào gì để tồn tại?

Nhìn triệu chứng của sư muội không đúng lắm, ma nhiễm ăn mòn, biến thành kinh khủng ma vật, khác xa tình trạng của sư muội.

Tổ sư tự tay viết bộ điển tịch kia, bản thân trải nghiệm ma kiếp, tuyệt không sai.

Trong nháy mắt, vô số nghi vấn lướt qua trong đầu, nhưng không thể tìm thấy đáp án.

Công kích đến người, hộ thể cương khí ứng thanh kích phát, đồng thời pháp bào trên thân khuấy động, một đạo thanh hoàn từ trong đạo bào bay ra, là một kiện pháp bảo tự động bảo vệ khó được.

Không ngờ, thanh hoàn thoáng hiện, bỗng nhiên bị thiên hỏa chói mắt thôn phệ.

"Thiên hỏa!"

Bạch bào đạo nhân cơ hồ rên rỉ trong lòng, hỏa chung linh trận một mực nhắm vào Xích Hỏa kiếm, hết lần này tới lần khác nằm trong dự liệu, trong thời khắc mấu chốt lại công kích mình.

Không thích hợp!

Nguy cơ đến, bạch bào đạo nhân chợt minh ngộ, không phải hỏa chung linh trận không cách nào tập trung mình, mà còn một bàn tay vô hình, có thể thao túng thiên hỏa nơi này, mê hoặc phán đoán của bản thân.

Khẳng định sư muội đã bị nó khống chế!

'Ầm!'

Thiên hỏa trong nháy mắt xé rách phòng ngự của pháp bào, cơn đau nhức kịch liệt theo sát mà đến, kéo bạch bào đạo nhân trở về hiện thực.

Dị biến phát sinh đột ngột, Khôn Đạo và thiên hỏa phối hợp kỳ diệu đến đỉnh cao, bạch bào đạo nhân căn bản không kịp ứng đối, gian nan cúi đầu xuống, nhìn thấy ngọc thủ của sư muội đang cầm một thanh ngọc kiếm, đâm vào bộ ngực của mình, máu tươi chảy đầm đìa.

"Kiếm thuật của sư muội do một tay ta dạy!"

Ngày xưa cảnh cũ chợt hiện lên trong đầu.

Bạch bào đạo nhân đau thương cười một tiếng, thần thái trong mắt phi tốc mất đi.

Sau một khắc, từ trong đỉnh đầu bạch bào đạo nhân bay ra một đạo hào quang, Nguyên Anh ly thể, mờ mịt nhìn tứ phương, ánh mắt thương tiếc đảo qua sư muội, quay người muốn thuấn di ra ngoài.

Bên ngoài thiên hỏa khắp mọi nơi, bạch bào đạo nhân không biết mình có thể chạy thoát hay không, nhưng không còn con đường nào khác.

Không ngờ, thiên hỏa vẫn không đình chỉ, hỏa diễm đột nhiên bạo tán, tức thời lan tràn chung quanh, phong bế động phủ, đơn giản giam cầm Nguyên Anh của bạch bào đạo nhân lại.

Ngay sau đó, đôi mi thanh tú của Khôn Đạo chợt nhúc nhích, dường như khôi phục chút thần trí, ngửi được mùi máu tanh gay mũi, trừng to mắt nhìn thấy sư huynh chết thảm dưới kiếm của mình, chết không nhắm mắt, còn đang nhìn mình chằm chằm.

Một màn rất có lực trùng kích, trực tiếp dọa Khôn Đạo hoảng sợ.

Trong động phủ vang lên tiếng thét chói tai, vô cùng thê lương.

Rất nhanh, tiếng thét chói tai biến mất, biến thành tiếng gặm nhấm.

Không đợi Khôn Đạo trốn khỏi động phủ, lại đánh mất bản thân, như hóa thành hổ đói, nhào đến thi thể của sư huynh, há miệng cắn từng ngụm lớn.

Tình cảnh đơn giản như ma đầu!

Máu tươi theo khóe miệng nàng chảy xuống thân thể, nhuộm đỏ quần áo của nàng, Khôn Đạo hoàn toàn không quan tâm, sau khi hút khô tinh huyết lại để mắt đến Nguyên Anh, nhấc tay bắt lấy Nguyên Anh, đưa đến miệng bắt đầu nhai nuốt.

Âm thanh hàm răng ma sát, phối hợp tiếng thét thê lương thỉnh thoảng vang lên, làm người ta rùng mình.

Dần dần, tiếng thét càng ngày càng ít, động phủ khôi phục yên tĩnh, chỉ còn một bộ tàn thi và nữ tu toàn thân đẫm máu, ngồi bệch trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment