Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2394 - Chương 2394: Ma Tử

Chương 2394: Ma tử Chương 2394: Ma tử

Trước khi trận chiến dược viên phát sinh.

Phiền lão ma và Chư Vô Đạo mất đi hộ thể linh phù che chở, tình cảnh không hơn đám người Tần Tang quá nhiều, bị phong sát hạn chế, lần theo trận cấm mò đường.

Ngửi được dị hương của linh dược, hai người nhìn xuống.

Vị trí của hai người tương đối cao, đã vượt qua dược viên, muốn tìm mùi hương, nhất định phải quay lại.

Đại địch đuổi sát sau lưng, lúc này quay lại chẳng khác nào chui đầu vào lưới, vì nhỏ mất lớn.

Hai người không hẹn mà cùng thu tầm mắt lại, tiếp tục leo núi, trận cấm không ngừng mang đến phiền phức, hai người tuy là cường giả đỉnh cao, có khi cũng tránh né mũi nhọn.

Thời điểm bay lên núi, phía trước lại có một linh trận bị phong sát ăn mòn, bộc phát.

Đột nhiên thanh quang bay lên trời cao, chợt cảm ứng được khí tức của hai người, hóa thành thanh sắc quang đao, cách không chém tới.

Hai người không chút do dự bay sang hai bên.

"Vù!"

Thanh sắc quang đao bay qua giữa hai người, đơn giản như bổ hư không ra, thời điểm sắp chém lên mặt đất lại bỗng nhiên đình trệ, biến trở lại thành thanh quang.

Thanh quang chầm chậm tiêu tán trong hư không.

Phiền lão ma xác nhận không còn uy hiếp, vượt qua thanh quang: "Chư sư đệ…"

Thanh âm hơi ngừng, Phiền lão ma xanh mặt.

Qua một sát na công phu, đã không thấy Chư Vô Đạo đâu!

Chỉ cách tầng thanh quang, vậy mà hoàn toàn không phát hiện.

Lúc này, Chư Vô Đạo đã vứt bỏ Phiền lão ma, đang hành tẩu trong một khu rừng rậm.

Bộ pháp không nhanh, mỗi lần cất bước lại đi qua hơn trăm trượng, những nơi đi qua không phát sinh chút gợn sóng nào, phong sát thổi qua nơi đó, mảy may không trở ngại, Chư Vô Đạo phảng phất không tồn tại, hiển nhiên đang thi triển một môn độn thuật cực kỳ cao minh.

Chư Vô Đạo không tiếp tục diễn xuất bộ dáng chật vật, như khi đồng hành Phiền lão ma, hành động hoàn toàn tự nhiên, tốc độ nhanh như điện.

Nhìn kỹ liền thấy một tầng huyết quang nhàn nhạt bao quanh thân thể Chư Vô Đạo, tựa như choàng lên người một bộ huyết bào, huyết bào mặc dù không thể chống cự toàn bộ phong sát, nhưng có thể che lấp khí tức xuống thấp nhất, hầu như không tồn tại.

Lại xem lộ tuyến của Chư Vô Đạo, mục tiêu phi thường xác định, đỉnh núi Đế Thụ Sơn!

Trong lúc vô thanh vô tức, Chư Vô Đạo đi qua sơn lâm, tiến vào một bãi cỏ xanh tươi, động tác của lão hơi vội vàng, bước qua những chướng ngại phía trước.

Đi tiếp một lúc lâu, Chư Vô Đạo giơ cánh tay lên, một tay khác thì luồn vào tay áo, lấy tượng thần ra.

Tượng thần nằm trong tay áo lâu rồi, vốn chuẩn bị dùng để nghĩ cách cứu viện Thánh Quân, không ngờ đường đi Tiên điện bị đoạn.

Lúc này tượng thần thập phần thần dị, hai hàng huyết lệ từ trong khóe mắt chảy xuống, huyết bào trên người Chư Vô Đạo vậy mà bắt nguồn từ huyết lệ.

Ngoại giới đang tiếp tục huyết tế, nhưng Chư Vô Đạo biết rõ, hai hàng huyết lệ không phải lực lượng từ huyết tế.

"Không ngờ ngươi còn sống."

Chư Vô Đạo nhìn tượng thần chằm chằm, cười nhẹ một tiếng.

"Ngậm miệng! Thu hồi đi!"

Màu sắc hai hàng huyết lệ bỗng nhiên nồng đậm, đồng thời một cỗ tâm niệm bá đạo thông qua tượng thần xông vào thể nội Chư Vô Đạo, làm lão vô thức ngậm kín miệng, nhét tượng thần vào trong tay áo.

Chư Vô Đạo hít sâu một hơi, ngắm nhìn chung quanh, nhớ đến trải qua lúc trước.

Kế hoạch cứu Thánh Quân, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lão không thể không thay đổi kế hoạch, suy nghĩ cho mình.

Không cần nghĩ cũng biết, sau khi rời khỏi Vô Tướng tiên môn, Chư Vô Đạo chắc chắn bị toàn bộ Tu Tiên Giới truy sát, không mảnh đất cắm dùi.

Chư Vô Đạo bắt đầu mưu tính cơ duyên trên Đế Thụ Sơn.

Vô Tự Ngọc Bích dùng để ngụy trang mà thôi, theo lão biết, năm đó linh bảo đệ nhất Trung Châu của Vô Tướng tiên môn, danh xưng Ngũ Hành Miện, đặt trên Đế Thụ Sơn, trợ giúp tu sĩ bị ma nhiễm trấn áp ma ý, lão chuyển mục tiêu sang bảo vật này.

Nhưng không ngờ, lão vừa tiến vào Đế Thụ Sơn, liền có một khách không mời mà đến, thông qua tượng thần liên lạc lão.

Chư Vô Đạo biết lai lịch của đối phương, là đại ma đầu năm đó chủ đạo ma kiếp, bị Vô Tướng tiên môn trấn áp, phong ấn trên Đế Thụ Sơn.

Ma này và Thánh Quân khác nhau một trời một vực, nhưng không ngờ lại kiên trì trong phong ấn lâu như vậy, không bị mài đi chân tính, sống đến bây giờ.

Chư Vô Đạo chuẩn bị tượng thần dùng để cứu Thánh Quân, nó là tạo vật của ma đạo. Hơn nữa phong ấn lâu năm không người lo liệu, uy lực suy yếu, ma đầu mới có thể câu thông tượng thần.

"Đối thủ đến cùng lai lịch thế nào, để ma tử ngươi cẩn thận như thế?"

Chư Vô Đạo không dám làm càn, nhưng lại không khỏi trêu chọc.

"Hừ!"

Âm thanh tức giận vang vọng trong thức hải Chư Vô Đạo, làm nguyên thần chấn động, đau đớn một trận.

Cùng lúc đó, từng đoạn tin tức cưỡng ép truyền đến, một mạch rót vào tâm thần Chư Vô Đạo, cử động như thế quá mức cuồng bạo, đổi lại người khác tu vi hơi kém, đã bị hủy chân tính, biến thành đồ đần.

Chư Vô Đạo nhíu mày, cảm nhận được khí tức nóng nảy như dung nham trong ý niệm của đối phương, đồng dạng cưỡng ép áp chế tức giận, thu hồi tâm tư vui cười, không dám khiêu khích quá nhiều.

Trầm ngâm xem tin tức, Chư Vô Đạo nghe vài câu đứt quãng, hiểu rõ mấu chốt của tin tức.

"Khí linh?"

Chư Vô Đạo biến sắc, suýt nữa lên tiếng kinh hô.

"Không phải khí linh! Bản Vương bị nhiễm linh tính, đản sinh ma linh,

Là bản vương hắn, chưa tố linh quan, tính là gì khí linh!" Ma tử ý niệm đoạn ngắn chuyển đổi, làm ra trả lời.

"Ma linh…"

Chư Vô Đạo mờ mịt, chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết của lão, kiên nhẫn cắt tỉa một phen mới biết quá trình.

Nguyên lai, năm đó Đế Thụ Sơn phong sơn vì hai nguyên nhân, một vì cao thủ trong môn bị ma nhiễm, tự phong để khu trừ, hai vì phong ấn ma tử trong núi.

Ma tử tự đắc nói: "Chỉ là tàn giới, mạnh nhất là mấy tiểu bối Hóa Thần mà thôi, vọng tưởng chém giết bản tọa! Đành phải dùng phong ấn, chậm rãi tiêu diệt chân tính của bản tọa."

Lực lượng phong ấn lấy từ món linh bảo đệ nhất Trung Châu kia -- Ngũ Hành Miện!

Vì thế Đế Thụ Sơn bày xuống Ngũ Hành thần cấm, liên thông hộ sơn đại trận, dẫn động lực lượng lớn nhất của linh bảo, lợi dụng Ngũ Hành tương sinh, không ngừng sinh sôi, bố trí phong ấn kiên cố bất thúc.

Cao thủ Vô Tướng tiên môn tự phong trong núi, một vì tiêu diệt ma niệm trong cơ thể, hai vì hoàn thiện phong ấn, trấn áp ma tử.

Bố trí phong ấn chưa bao lâu, ai ngờ đại nạn lâm đầu, phong ấn ngược lại cản tay, trong đó còn có không ít công lao của ma tử.

Năm đó ma tử phát hiện ngoại giới khác thường, điên cuồng công kích phong ấn, quấy nhiễu tâm thần các cao thủ tọa trấn phong ấn, làm cho bọn họ mông muội không biết, chưa thể ngăn cơn sóng dữ, đã đi theo Vô Tướng tiên môn chìm xuống Đằng Long Nhai.

Sau trận biến cố đó, không ai đánh thức cao thủ trên núi, bọn họ dần dần tọa hóa trong phong ấn, phong ấn không còn ai khống chế, tự động vận chuyển, nhờ đó ma tử mới sống tạm đến bây giờ.

May mắn Ngũ Hành thần cấm không ngừng sinh sôi, ma tử tìm không thấy lỗ thủng, một mực không thể thoát thân.

Nhưng ma tử cao minh, trầm tư suy nghĩ, nghĩ cách ma nhiễm linh bảo.

Linh bảo đệ nhất Trung Châu danh bất hư truyền, còn chưa đạt đến mức độ khí linh tạo hình, linh tính mười phần, đủ gánh chịu ma nhiễm.

Như thế không biết qua mấy trăm mấy ngàn năm, ma tử kiên trì chờ đợi, làm Ngũ Hành Miện dần dần chuyển hóa thành ma khí.

Biết đến đây, Chư Vô Đạo càng thêm nghi hoặc: "Đã như vậy, sao ngươi còn bị phong ấn?"

"Ba trăm năm trước…"

Ma tử đột nhiên ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, không cam lòng nói: "Bởi vì ta bị phong ấn quanh năm, bị trận pháp bào mòn, càng ngày càng suy yếu, đã đi được nửa đường rồi, lại xảy ra rủi ro, quá trình ma nhiễm bị gián đoạn. Đến khi ta khôi phục, phát hiện Ngũ Hành Miện đã sinh linh tính, dựng dục ra một quái thai giống như khí linh lại không phải khí linh, nó còn muốn thôn phệ bản tọa, mưu đồ tố linh!"
Bình Luận (0)
Comment