Chương 2395: Ma linh
Chương 2395: Ma linh
"Có Ma linh chưởng khống Ngũ Hành Miện và Ngũ Hành thần cấm, ngươi làm sao kiên trì đến giờ?" Chư Vô Đạo lại sinh nghi vấn.
Gã âm thầm đi, Ma tử truyền đến tâm niệm đứt quãng, có rất nhiều chỗ mơ hồ hỗn loạn, trả lời cũng rất chậm chạp, cảm giác truyền đến ý niệm trong đầu rất là gian nan, nhìn ra được tình cảnh không ổn.
Thì ra bản thân nó dẫn xuất mầm tai vạ, đang đối kháng với ma linh Ngũ Hành Miện.
Linh Bảo một khi sinh ra khí linh, chính là lột xác.
Phản hồi lại phong ấn trên Đế Thụ Sơn, cũng là như thế.
Phong ấn có chủ, có thể liên hợp lực lượng Ngũ Hành Miện cùng Ngũ Hành thần cấm, thể hiện ra uy năng trấn áp mạnh nhất, Ma linh thì thừa dịp đó thôn phệ Ma tử.
Mà Ma tử bị phong ấn lâu như vậy, đã là nỏ mạnh hết đà.
Này lên kia xuống, Ma tử bây giờ vẫn còn có sức phản kháng, Chư Vô Đạo không khỏi âm thầm lấy làm kỳ.
"Ma linh đã không phải là khí linh, tồn tại không phù hợp với bản thể, thêm nữa bản tọa ma nhiễm gián đoạn, chân tính nó không trọn vẹn, sẽ bị hạn chế, thao túng Ngũ Hành Miện khó tránh khỏi trì trệ, tính đến Ngũ Hành thần cấm cũng thế, không thể chưởng khống hoàn mỹ, bản tọa mới có cơ hội thở dốc."
Ma tử trả lời vẫn đứt quãng, cũng không ngại giải thích.
Tiếp xúc Ma tử đến nay, quá trình bọn gã trao đổi đều là như vậy, Chư Vô Đạo đã thành thói quen, bản thân sắp xếp ghép lại ra những nội dung này, biết được đại khái nguyên nhân.
Khó trách Ma tử gọi Ma linh là quái thai.
Thai nghén ra Ma linh, nửa là linh tính bản thân Linh Bảo, nửa là ma tính Ma tử, không phải là khí linh thuần chính.
Nghĩ tới đây, Chư Vô Đạo càng ngày càng cảm thấy quái dị, không nghĩ tới khí linh còn có thể quay lại thôn phệ chủ nhân.
Linh tính Ngũ Hành Miện bị ô nhiễm ···· Ma tử cũng được tính là nửa chủ nhân.
Đối với điều này, Ma tử ngược lại rất thản nhiên: "Vạn vật có linh, đều có tâm phát triển, trừ phi quanh năm bị tế luyện bên cạnh, thân mật vô gian, nào cam chịu trói buộc và nô dịch, khí linh phệ chủ thì có gì kỳ quái? Huống chi bản vương cách tầng tầng phong ấn, xâm nhiễm linh tính Linh Bảo không dễ, bất lực hạn chế nó thêm."
"Ma linh kia hiện ở nơi nào?" Chư Vô Đạo cảnh giác, quan sát chung quanh, nghĩ đến cử động trước đó của Ma tử, ẩn ẩn đoán được mấy phần.
"Nó chưa thể trấn áp bản tọa, nên muốn mở ra lối riêng. Linh tính nó bị ma nhiễm mà sinh, gốc gác ma tính, làm việc không khác bọn ta, rời bản thể, chắc là chuẩn bị nuốt mấy tu sĩ rồi trở lại thôn phệ bản tọa, bù đắp chân tính."
"Thì ra là nó đang gây sóng gió!"
Chư Vô Đạo giật mình, khó trách chậm chạp không thấy bọn Tô Tử Nam đuổi tới.
Rốt cuộc gã lĩnh hội cử động thâm ý của Ma tử.
Liên lạc với Ma tử, Ma tử đưa tới một ý niệm đơn giản trong đầu, để gã đánh tan ngọc các.
Cử động lần này một là quấy nhiễu Ngũ Hành thần cấm.
Đương nhiên, so với toàn bộ phong ấn, loại chấn động này còn chưa đủ để Ma tử thoát khốn, cần đem tượng thần của nó lên núi.
Bởi vậy phải dẫn xuất mục đích thứ hai, để những người khác tiến đến, hấp dẫn Ma linh, cũng làm lẫn lộn phán đoán của Ma linh, khiến cho Ma linh không cảnh giác, Chư Vô Đạo thì tuỳ cơ ứng biến.
Làm như vậy có lợi có hại, Chư Vô Đạo bị chuyển hướng đến cửa vào đại điện, đụng vào hai vị chân nhân Đạo môn, lọt vào truy sát. Cũng may sau một phen hợp tung liên hoành, cũng thuận lợi thoát khỏi.
Ma linh bị dẫn đi, Ma tử mới dám không e dè trao đổi với gã.
Mới vừa rồi Chư Vô Đạo kích hoạt phong trận, mục đích là giúp yểm trợ Ma linh, thừa dịp Ma linh phân tâm, Ma tử thông qua tượng thần truyền lại lực lượng, che lấp khí cơ Chư Vô Đạo, man thiên quá hải.
Trách không được Ma tử không ngừng thúc giục, phi thường vội vàng. Ma linh còn không biết liên hệ giữa bọn gã, một khi bị phát giác, Ma linh trở về bản thể, chặt đứt liên hệ, rất có thể phí công nhọc sức.
"Hắc hắc ····· những lão gia hỏa kia há lại dễ đối phó?"
Nghe Ma tử giải thích lai lịch cùng năng lực Ma linh, biết được Ngũ Hành Miện đang giằng co cùng Ma tử, Ma linh chỉ là từ linh mà ra, Chư Vô Đạo muốn bật cười, hiển nhiên là không coi trọng Ma linh, dù Ma linh có thể khống chế Ngũ Hành thần cấm ở mức độ nào đó.
Hiện nay đám người bị gã dẫn lên núi, từng kẻ độc ác gian xảo, ẩn tàng cực sâu, có mấy kẻ ngay cả gã cũng nhìn không thấu.
Ma linh mặc dù là cỗ ma tính, sinh ra đến nay bị khốn thủ trong núi, không trải qua thế sự, tàn bạo có thừa nhưng xảo trá không đủ, dùng tính hồn nhiên ngây thơ để hình dung cũng không đủ.
Dám động ý đồ xấu với những tên kia, sợ là sẽ gãy răng cửa trước.
Còn những tu sĩ tu vi hơi yếu vào núi kia, Ma linh mới có cơ hội không e dè ăn thịt, may mắn vân long ngoài sơn môn sụp đổ, những người khác bị ngăn ở ngoài núi, còn chưa đuổi tới, nếu không hôm nay tràng cảnh thật không tốt.
Đang suy nghĩ, Chư Vô Đạo chợt nhớ tới một chuyện, lo lắng hỏi: "Ngươi không sợ Ma linh chủ động nhận chủ?"
Trạng thái Ma linh đặc thù, tồn tại bất giai với bản thể, nhưng nếu có chủ nhân sẽ khác biệt lớn. Chỉ cần Ma linh phối hợp, cho dù thông qua Thông Bảo quyết đơn giản nhất, chủ nhân cũng có thể thống hợp Ma linh và Ngũ Hành Miện, che giấu vết rách, phát huy ra uy năng Ngũ Hành Miện.
Về sau dưới chủ nhân trợ giúp, từ bên trên xuống, chầm chậm mưu toan, Ma linh sớm tối có thể đạt tới cảnh giới phù hợp với Ngũ Hành Miện, vượt qua cảnh tố linh, thành tựu khí linh chân chính.
Khí linh uẩn hóa, khó khăn là quá trình từ không tới có.
Từ pháp bảo sinh ra linh tính, lại đến linh tính thai nghén khí linh, mỗi một bước đều khó như lạch trời, chín thành chín pháp bảo, Linh Bảo kẹt ở chỗ này.
Không thấy vô số năm qua, Trung Châu phi thăng vô số tu sĩ Hóa Thần, cho dù bản mệnh pháp bảo thân cận nhất, cũng chưa từng nghe qua có cái nào thực ra đời khí linh.
Ma tử lặng lẽ cười lạnh: "Bản tọa mới vừa nói, ngươi lại quên. Ma linh từ Ngũ Hành Miện thai nghén sinh ra linh tính, thân là Linh Bảo thay đổi qua không biết bao nhiêu chủ nhân, vô số lần bị người dùng Thông Bảo quyết khống chế, thao túng, lạc ấn khắc thật sâu trong lòng của nó, xóa bỏ không đi, không có khả năng nhận chủ!"
Chư Vô Đạo không hiểu rõ khí linh nên đăm chiêu suy nghĩ, rất khó đồng tình, nghe Ma tử nói phi thường tự tin, nghĩ chắc là thực.
Gã còn muốn hỏi cái gì, nhưng tượng thần không ngừng truyền đến ý niệm không nhịn được, thúc giục gã tăng thêm tốc độ.
Cảm giác được Ma tử càng ngày càng táo bạo, lửa giận sắp cháy, Chư Vô Đạo thức thời ngậm miệng lại, không dám hỏi nhiều.
Trong Đế Thụ Sơn, những người khác đều mờ mịt không biết, một đạo phong sát hoàn mỹ ẩn tàng trong bóng tối bay vút đi, thẳng đến đỉnh núi Đế Thụ Sơn.
Phong Sát đầy trời cũng không che giấu được đủ loại kỳ cảnh trên Đế Thụ Sơn.
Chư Vô Đạo cứ đi một khoảng, lại nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn khác trước, Tiên gia thắng địa, đúng là như vậy, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, thật muốn đi ngắm cảnh một phen.
Bay như tên bắn không biết bao xa, phía trước chợt có mây xanh bao phủ.
Chư Vô Đạo không khỏi dừng lại, gã biết, Vô Tự Ngọc Bích chính là ở đây!
---