Chương 242: Thiên Thi Tông
Chương 242: Thiên Thi Tông
-Liễu đạo hữu, ngươi và Liễu Sơn cũng bị tách ra sao?
Liễu Giang cười khổ một tiếng, nói:
-Lực hút xuất hiện quá nhanh, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hút vào địa huyệt, khi đó suýt tí nữa đã bị phân tán. Sau đó Hỏa Nha Trận tự bạo, hai huynh đệ chúng ta gánh chịu xung kích, sau cùng không chịu nổi nữa, vận may của ta khá tốt, bị đẩy lọt vào trong một động đá vôi. Liễu Sơn vẫn luôn rơi xuống, lần cuối cùng ta nhìn thấy đệ ấy hình như được Thanh Đình tiền bối kéo một cái. Bởi vì chúng ta học cùng một môn công pháp, vả lại thuở nhỏ là đã có tâm linh cảm ứng, nên ta có thể biết được Liễu Sơn còn sống, vốn định đang đi tìm lại bọn họ, không ngờ đụng phải một tên Sát Thi khó giải quyết như thế.
Tần Tang nắm bắt thời cơ sớm, chạy vào động đá vôi đầu tiên, không thấy được tình cảnh Thanh Đình cứu viện Liễu Sơn.
Tuy nhiên, vị trí đứng của mọi người khi Hỏa Nha Trận nổ tung thì Tần Tang đều có ấn tượng. Nếu như Liễu Sơn rơi xuống, phương hướng xác thực cách Thanh Đình gần nhất.
-Liễu đạo hữu có thể xác định vị trí của Liễu Sơn sao?
Tần Tang gặn hỏi.
Liễu Giang gật đầu:
-Ta có thể cảm nhận được Liễu Sơn đang ở phía bên trái dưới chổ chúng ta, nhưng mà khá là mơ hồ. Huynh đệ chúng ta cách nhau khoảng cách khá xa, đệ ấy mặc dù cũng có thể xác định được vị trí của ta, nhưng tiếc là con đường đá biến đổi nhiều chiều, chúng ta có lẽ không thể gặp nhau hoặc là phải tốn nhiều thời gian mới có thể gặp lại.
Tần Tang “ừm” một tiếng rồi nói:
-Liễu đạo hữu hẳn đã phát hiện ra những con đường này càng đi vào sâu càng hướng về cùng một chổ, chúng ta nhất định có thể chặm mặt. Đã như vậy thì xin Liễu đạo hữu dẫn đường, chúng ta tận lực đi xuống dưới. Nơi này là hang ổ ma môn, tất nhiên có không ít Luyện Thi. Hiện tại ngươi ta còn có thể miễn cưỡng đối phó, tiếp sau rất có thể gặp phải Sát Thi có thực lực càng mạnh, mọi người nhanh chóng tập hợp lại cùng nhau đồng tâm đối phó mới ổn.
Mặc dù thực lực của Liễu Giang không bằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng vẫn là một sự trợ giúp không tệ, đối phó Sát Thi sẽ nhẹ nhỏm hơn rất nhiều. Cho dù hắn không có bản lĩnh tâm linh cảm ứng, Tần Tang cũng sẽ kéo theo hắn.
Trải qua trận chiến ban nãy, Liễu Giang cũng biết chỉ dựa vào bản thân để đi tiếp là không được, đụng phải một con Sát Thi hơi mạnh thôi cũng đã sắp ném mất cái mạng nhỏ của mình rồi.
Vả lại Tần Tang đã cứu hắn một lần, nghe thấy đề nghị của Tần Tang, Liễu Giang tất nhiên không có dị nghị, lập tức đồng ý.
Con đường đá phía sau truyền đến tiếng vang ầm ầm. Địa Sát chi khí vẫn hùng hổ đuổi theo. Bọn họ không dám làm trễ nãi thời gian, đợi Liễu Giang hơi điều tức một lát là tiếp tục khởi hành ngay.
Hai người cùng nhau phối hợp, việc đối phó với Sát Thi cũng nhẹ đi rất nhiều. Bọn họ liên tiếp gặp phải hai tên Sát Thi, trong đó có môt con mạnh vô cùng, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết, nhưng mà vẫn có thể hữu kinh vô hiểm giết chết nó.
Tuy Liễu Giang có thể cảm ứng được, nhưng bởi vì con đường đá quanh co, rất khó xác định phương hướng chuẩn xác, hai người cũng chỉ có thể cố gắng đi xuống phía dưới, bảo đảm không mất phương hướng,
Khó khăn khoảng thời gian dài, đi vào một con đường đá không lâu, phía cuối con đường đột nhiên truyền đến âm thanh giao chiến.
Lẫn trong tiếng gào rống của Sát Thi, mơ hồ có tiếng người tiếng hò hét, âm thanh hơi quen thuộc.
Sau khi nghe được động tĩnh đằng trước, hai người liếc nhau, lập tức gia tăng tốc độ lao về phía trước. Tiến vào lâu như vậy, chỉ thấy Luyện Thi trong hang động đá vôi, một vật sống cũng không có, có thể giao thủ với Sát Thi chỉ có thể là đồng bạn bọn họ.
Nếu như chỉ mình Tần Tang, hắn có thể ẩn thân âm thầm đi thăm dò, sẽ không sợ bị phát hiện, nhưng bên cạnh còn có Liễu Giang, hắn ngay lập tức từ bỏ ý định này, huy động toàn lực thân pháp lướt nhanh về phía trước, không biết là ai đang ở đó giao thủ với Sát Thi.
-Kẻ nào!
Hai người chưa kịp chạy tới điểm cuối của con đường đá, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, đối phương phát hiện ra bọn họ rồi.
Tần Tang sắc mặt hơi động, đã biết người này là ai, Bạch Vân Sơn Nhân!
-Bạch Vân tiền bối!
Liễu Giang vô cùng mừng rỡ, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần, chớp mắt đã lướt qua con đường đá, lại nhìn thấy một đại điện phía trước, trước đấy hắn và Tần Tang đã nhìn thấy một tòa tương tự như vậy, trọng môn Huyền Thiết đóng chặt, trong đại điện lộn xộn lạ thường, mười mấy xác cương thi bị chém ngang lưng ngổn ngang lộn xộn, có hai người đang đánh nhau với Sát Thi.
Một người trong đó là Bạch Vân Sơn Nhân, một người khác là Ngô Nguyệt Thăng.
-Bạch Vân đạo hữu, Ngô sư huynh. . .
Nhìn thấy Ngô Nguyệt Thăng, con ngươi Tần Tang co rụt, mặt tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì, lên tiếng chào hỏi, âm thầm quan sát tình hình trong đại điện.
Hai Sát Thi này thực lực cực mạnh, so với con hắn và Liễu Giang gặp phải còn mạnh hơn, nhìn ra được Bạch Vân Sơn Nhân và Ngô Nguyệt Thăng cũng phải hao phí một phen tinh lực mới có thể giải quyết hết.
Nhưng bọn hắn lại không liên thủ, ngược lại một người ở bên trái một người bên phải, ở giữa trống ra một khoảng lớn.
Nhìn người tới là Liễu Giang và Tần Tang, nét cảnh giác trên mặt Bạch Vân Sơn Nhân hơi hòa hoãn.
-Liễu Giang, Tần đạo hữu, hai người đi cùng nhau sao?
Liễu Giang đưa mắt nhìn Tần Tang, miệng nói:
-Nhờ có sự giúp đỡ của Tần tiền bối, tính mạng ta mới được cứu từ tay Sát Thi, nếu không đã sớm chết dưới tay Sát Thi rồi.
-Đa tạ Tần đạo hữu chăm sóc Liễu Giang.
Sắc mặt Bạch Vân Sơn Nhân hơi động, hiền hòa gật gật đầu với Tần Tang.