Chương 241: Gặp Nhau
Chương 241: Gặp Nhau
Sau khi Ngô Nguyệt Thăng rời đi, Tần Tang quay trở về con đường của mình, trên mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Mặc dù từ đầu đến cuối Ngô Nguyệt Thăng chỉ ẩn thân trong bóng tối, không có ra tay đánh lén, nhưng mục đích của người này chắc chắn không thể đơn thuần. Tần Tang âm thầm đưa gã vào danh sách nguy hiểm.
Tần Tang hy vọng liên thủ để đối phó tình huống nguy hiểm, nhưng lại không muốn bảo hổ lột da*.
*Bảo hổ lột da: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Một mình đi cùng với Ngô Nguyệt Thăng không chỉ khiến mình phải đối mặt với nguy hiểm lúc nào cũng có thể xảy ra mà còn phải đề phòng Ngô Nguyệt Thăng, mất nhiều hơn được.
Bởi vì vội vã né tránh sự dò xét của hỏa diễm, Tần Tang không thể tận mắt thấy Ngô Nguyệt Thăng cuối cùng chọn con đường nào để di, nhưng mà hắn cũng không có ý định liều mạng đánh nhau với Ngô Nguyệt Thăng.
Thực lực của Ngô Nguyệt Thăng mạnh hơn hắn, vả lại tinh thông độn thuật, trừ phi ẩn trong tối đánh lén, một đòn mất mạng, nếu không tình hình ngay lập tức sẽ rơi vào trong bế tắc. Vả lại bên trong động đá vôi vừa nguy hiểm lại cấp bách, không phải là thời điểm thích hợp để sống mái với nhau một phen.
Lần sau gặp lại, Ngô Nguyệt Thăng vẫn chưa biết Tần Tang đã nhìn ra bộ mặt thật của gã, hoàn cảnh khi đó là địch ngoài sáng, ta trong tối, xử lý sẽ thong thả hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Tần Tang trở lại con đường ban đầu mình lựa chọn.
Vận may không tệ, dọc theo đường đi Tần Tang không gặp phải bất kỳ con Sát Thi nào chặn đường, tiếp đó liên tục xuyên qua mấy đoạn đường đá, đột nhiên nghe thấy phía trước có âm thanh gào thét và tiếng va chạm.
Có người đang giao thủ với Sát Thi?
Trong lòng Tần Tang khẽ động, thân ảnh bí mật biến mất, lặng lẽ mò tới, không bao lâu sau đã thấy bên trong thạch thất có hai bóng hình đang tranh chấp, không ngoài dự đoán, một bên là Sát Thi, bên còn lại là Liễu Giang, lão đại trong huynh đệ Liễu thị.
Tần Tang vụt lên, nhìn quanh trái phải lại không nhìn thấy bóng dáng Liễu Sơn, xem ra hai huynh đệ này cũng bị lạc nhau.
Thực lực của Sát Thi này không hề kém tên đấu với Tần Tang, lực phòng ngự thân thể không quá yếu, tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ hơi cảm thấy phiền phức, tốn một ít thời gian mới có thể giết được.
Nhưng tu vi của Liễu Giang chỉ ở tầng mười ba Luyện Khí kỳ, không có Liễu Sơn phối hợp, thực lực so với những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba bình thường khác là như nhau, đối phó nó cũng khá khó khăn.
Pháp khí của Liễu Giang là nửa miếng thiết liên, cánh hoa bên trên thiết liên mở ra toàn bộ, giống như mười mấy chuôi phi đao sắc bén gộp lại một chổ, vây quanh Sát Thi công kích không ngừng, phóng ra từng đường đao ảnh.
Uy lực của thiết liên không yếu, mỗi một đao ảnh đều có thể lưu lại một vết thương thật sâu trên thân Sát Thi, nhưng Liễu Giang không có cách nào áp chế Sát Thi, không thể liên tục công kích đúng cùng một chổ, những vết thương kia chẳng mấy chốc đã được Địa Sát chi khí khôi phục, hiểu quả quá nhỏ.
Liễu Giang chỉ có thể tiêu hao hết Địa Sát chi khí trên thân Sát Thi thì mới có thể giết được nó.
Tần Tang nhìn ra được Liễu Giang muốn trốn, đáng tiếc đường đi bị Sát Thi phong kín, vả lại tốc độ hành động của Sát Thị không hề thua kém Liễu Giang, linh hoạt vô cùng. Trên quỷ trảo của nó còn có thi độc, mỗi khi vung lên luôn dẫn theo một luồng khí Địa Sát cực kỳ âm hàn.
Liễu Giang không dám lấy thân thử nghiệm, đành phải vất vả trốn tránh bên trong thạch thất chật hẹp, ngược lại để Sát Thi chiếm thượng phong, vẻ mặt cũng càng thêm sốt ruột.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Tang đành yên lặng trở lại con đường, hiện ra thân hình bay tới, tầm mắt quét qua thạch thất, trầm giọng hỏi:
-Không biết là vị Liễu đạo hữu nào?
Trông thấy Tần Tang, Liễu Giang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liên thanh đáp lại:
-Liễu Giang gặp quá Tần tiền bối, tại hạ bị tên Sát Thi này dây dưa, không có cách nào làm lễ, kính mong Tần tiền bối thứ tội.
Tần Tang hơi hơi gật đầu với Liễu Giang, nhìn về Sát Thi nói:
-Ta giúp Liễu đạo hữu tru sát tên này trước.
Trong lúc nói chuyện, Tần Tang sử dụng Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm, kiếm hóa du long, không mất bao lâu đã kiềm chế được tên Sát Thị kiêu căng phách lối kia.
Liễu Giang thấy thế, thầm thở ra một hơi, vội vàng vâng theo căn dặn của Tần Tang, phát động thiết liên bay đến sau lưng Sát Thi, từng đường đao ảnh dồn dập phóng ra, chém vào gáy Sát Thi.
Vết thương trên cổ Sát Thi càng lúc càng lớn, Địa Sát chi khí không giúp hồi phục kịp, sau cùng bị Liễu Giang chặt đứt. Giống như Sát Thi trước đó bị Tần Tang giết, con này sau khi chết cũng biến thành một tên tu sĩ gầy gò, rồi hóa thành một đống tro tàn.
Tần Tang thầm nghĩ sợ rằng toàn bộ Luyện Thi bên trong động đá này đều là dùng thi thể tu sĩ luyện chế. Nội con đường mà hắn đi đã gặp phải mấy chục bộ Luyện Thi, bình thường làm gì có con đường nào lại có nhiều thi thể tu sĩ như vậy, cái ma môn này không biết đã hại chết bao nhiêu người.
-Đa tạ Tần tiền bối giúp đỡ.
Liễu Giang hơi hòa hoãn lại hơi thở, khom người hành lễ Tần Tang, giọng điệu cung kính.
Tần Tang có thể cảm giác được sự gò bó trên người Liễu Giang, lại không cảm thấy kỳ quái. Hắn nghĩ, nếu là thay đổi vị trí, hắn cũng sẽ lo lắng đối phương có tâm tư nào khác không.