Chương 240: Con Đường Đá
Chương 240: Con Đường Đá
Đoạn đường tiếp theo cũng có thạch thất, Tần Tang thấy ở bên trong có vài bộ thi thể, đoán rằng là động phủ tu luyện của đệ tử ma môn.
Như vậy có thể thấy được càng vào sâu bên trong động đá vôi, linh lực càng nồng đậm, phẩm chất động phủ càng cao.
Địa vị những tên đệ tử có thể tu luyện ở chổ này sẽ cao hơn những tên ở ngoài, tiếp tục đi nữa hẳn sẽ đến động phủ của đệ tử Trúc Cơ kỳ nhỉ?
Tần Tang không dừng lại quá lâu sau khi đi vào Huyền Thiết trọng môn. Hắn tùy ý nhìn thoáng qua rồi không hề do dự thôi thúc Lạc Vân Sí ẩn vào chổ tối, đồng thời niết chú Độn Linh Quyết che đậy khí tức, phi thân lướt vào một trong năm con đường bằng đá.
Mới vừa đi không xa, Tần Tang lại làm ra một hành động nằm ngoài dự đoán.
Hắn đột nhiên quay người hướng Huyền Thiết trọng môn nhìn chăm chú, trầm ngâm trong chốc lát rồi lặng lẽ chạy gấp rút trở về, đến khi cách Huyền Thiết trọng môn còn một đoạn thì lách vào thạch thất ẩn nấp.
Con đường đá âm u tĩnh mịch, một chút tiếng động cũng không.
Tần Tang tựa như biến thành một pho tượng, đứng không nhúc nhích tại cửa ra vào của thạch thất, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía ngã giao nhau, cứ như sự tồn tại của Địa Sát chi khí cũng không hề là chuyện khẩn cấp gì.
Như vậy trải qua khoảng chừng trăm hơi thở, bên trong con đường đá vẫn là cô quạnh, khiến cho đoạn thời gian này có cảm giác bị kéo dài, vẻ nghi ngờ trên mặt Tần Tang ngày càng đậm, trong lòng bắt đầu có chút dao động, thì thầm:
-Chẳng lẽ cảm giác của mình sai sao?
Đúng lúc này, bóng tối nơi ngã rẽ đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhẹ, âm thanh vô cùng bé nhỏ, truyền vào trong tai Tần Tang lại như sấm rền.
Sắc mặt Tần Tang rét lạnh, thôi thúc Lạc Vân Sí và Độn Linh Quyết đến cực hạn, chăm chú nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Chỉ thấy không gian phía sau Huyền Thiết trọng môn vặn vẹo một trận, trong chốc lát, một bóng dáng hình người hiện ra.
Nhìn ra người đó là ai, ánh sang trong mắt Tần Tang lóe lên.
Ngô Nguyệt Thăng!
Mới vừa đứng ở trong đại điện, ngay lúc Tần Tang muốn tận lực dò xét bản lĩnh của Sát Thi để cho sau đó có thể thuận lợi đối phó thì đột nhiên cảm giác được một sự giao động nhỏ xíu trong không khí. Mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất như vẫn là bị hắn bắt được.
Toàn lực thi triển pháp chú của Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm cần thiết gợi lên linh khí trong không gian, hơn nữa thần thức của hắn không yếu, cho nên đối với biến hóa xung quanh dù cho là một tơ hào nhỏ bé cũng có thể phát giác được.
Tần Tang không lộ vẻ gì, lập tức thay đổi kế hoạch, cố ý lấy ra Huyết Đao đấu với Sát Thi, có thể danh chính ngôn thuận thôi thúc Thiên Linh Lệ hộ thể. Nhưng sau đó vừa giao thủ với Sát Thi, vừa lặng lẽ điều tra, lại không hề phát hiện ra cái gì, trong đại điện mọi thứ đều bình thường, như là sự giao động trước đó chỉ là ảo giác.
Nhưng ở trong địa huyệt quỷ dị và động đá vôi này, Tần Tang không thể thật sự coi nó là ảo giác.
Mình ở ngoài sáng, địch ở trong tối.
Kẻ trốn ở chổ tối không biết là người hay quỷ, thực lực cao hay thấp, Tần Tang không dám tùy tiện kinh động đối phương, cho nên chỉ ở trong lòng âm thầm đề phòng, làm bộ hết thảy bình thường đi mở Huyền Thiết trọng môn, sau đó mới có những động tác kia.
Tần Tang cũng không xác định như vậy có thể dồn được đối phương hiện thân hay không.
Hắn chỉ là vì bảo mệnh mà thôi, nếu như đối phương không xuất hiện, hắn cũng có thể chấp nhận.
Hiện tại, nhìn thấy người trong tối lại là Ngô Nguyệt Thăng, Tần Tang cũng không quá ngoài ý muốn, lúc còn ở màn chắn âm phong, hắn đã chú ý đến pháp môn liễm tức của Ngô Nguyệt Thăng có chổ độc đáo.
Khiến Tần Tang cảnh giác là, Ngô Nguyệt Thăng trông thấy mình, vì sao lại không chọn liên thủ mà là núp trong bóng tối nhìn trộm?
Sau có Địa Sát chi khí như kiếm kề cổ, trước có Sát Thi chặn đường, nguy cơ trùng trùng.
Liên thủ vượt qua khó khăn mới là lựa chọn tốt nhất.
Coi như muốn nhân cơ hội này để quan sát thực lực của mình, thì lúc mình giết Sát Thi xong, sau đó phá hủy cấm chế của Huyền Thiết trọng môn, cũng nên hiện thân.
Ngô Nguyệt Thăng đột phá Trúc Cơ kỳ sớm hơn mình, bên ngoài thực lực hẳn là mạnh hơn, không thể nào lại sợ bản thân.
Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, Tần Tang lặng lẽ quan sát Ngô Nguyệt Thăng.
Chỉ thấy Ngô Nguyệt Thăng đứng ở chổ ngã năm, nhìn từng lối rẽ phía trước, trên mặt lộ ra có chút ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói:
-Tần sư đệ thật đúng là cẩn thận, năm đường đều không để lại một chút khí tức, không biết đã đi ngã nào?
Trầm ngâm trong chốc lát, Ngô Nguyệt Thăng lắc đầu, tùy ý chọn một con đường đá, vừa định nhấc chân đi vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên giơ tay về phía hư không điểm một cái, một quả cầu lửa từ hư vô sinh ra, sau đó dùng tốc độ kinh người phồng lên, khi tới cực hạn lại nổ tung ầm ầm.
Từng tia từng sợi hỏa diễm như yêu tinh, tung bay bốn phương tám hướng với tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã chiếm đầy không gian xung quanh.
Trong lòng Tần Tang sớm đã có cảnh giác, Ngô Nguyệt Thăng vừa mới hành động liền quyết định thật nhanh lùi về phía sau, tránh thoát được suýt chút nữa bị hỏa diểm dò xét đến.
Nhìn thấy tất cả như thường, Ngô Nguyệt Thăng tự giễu cười cười, biến mất nơi con đường đá kia.