Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2438 - Chương 2438: Thoát Thân

Chương 2438: Thoát thân Chương 2438: Thoát thân

Nhìn lão ni rời đi.

Lưu Ly dừng lại chốc lát, lách mình biến mất không thấy nữa.

Hồ huyền không trên trời cao.

Kim Tướng điện trên mặt đất.

Chiến trường hai nơi trở thành tiêu điểm.

Hồ huyền không liên tục rung chuyển, làm người ta run sợ.

Không trung trên Kim Tướng điện xuất hiện nhiều yêu ảnh, phi thường hấp dẫn ánh mắt người khác, tất cả tu sĩ rất hiếu kì mãnh nhân kia còn dư lực không, để cho bọn họ thấy nhiều kinh hỉ.

Nhân tộc xuất hiện nhân vật như vậy, lại bị yêu tộc truy sát ngay trên địa bàn của nhân tộc, nhiều người không khỏi thương tiếc, thỏ tử hồ bi, Tuệ Quang Thánh Giả không lên tiếng, các ngươi lại định nhúng tay sao?

Muốn đánh mặt tu sĩ Hóa Thần sao?

"Xoạt!"

'Xoạt!'

Tuyền Cơ kiếm trận dâng lên thanh quang trùng điệp, thanh quang như sương mù, xuất hiện loại dị tượng như thế, nói rõ trận thế kiếm trận đã tan rã rất nhiều.

Đám yêu không ngừng dò xét đại trận.

Trong trận, những nơi Tần Tang có thể chạy trốn bị thu nhỏ nhanh chóng.

Những tòa Kiếm Phong bị Tuyền Cơ kiếm trận bao trùm, lay động mãnh liệt, sắp tách rời.

Trận thế kiếm trận càng lúc càng rối loạn, biên giới kiếm trận trên một tòa Kiếm Phong chợt xuất hiện ba động không bình thường, tựa hồ đang công kích yêu trận, mà lại như ba động của Tuyền Cơ kiếm trận hình thành.

Bạch Hiêu không động.

Yêu trận bất loạn.

Huyết xà bốn cánh nấn ná bên cạnh Bạch Hiêu, đột nhiên nhìn chằm chằm ba động, đôi mắt xích hồng hiện lên tia sáng yêu dị, thân hóa huyết chỉ lao thẳng đến toà Kiếm Phong kia.

Cùng lúc đó, ngư yêu phụ trách trông coi ngọn núi đó, hung hăng quất đuôi cá xuống ngọn núi, lam quang chung quanh bỗng nhiên ngưng thành thác nước, thế như vạn quân, đánh xuống một đình viện trong núi.

Một kích không chỉ ẩn chứa sức một mình nó, mà lợi dụng yêu trận, Yêu Vương khác dù không động, cũng có thể cung cấp trợ lực.

Lầu các cung điện lập tức sụp đổ vô số, đá vụn bay tứ tung, chỗ đình viện bị nện ra một hố sâu.

Tiếp theo, ngư yêu và huyết xà bốn cánh, một trái một phải lao thẳng xuống.

Không ngờ, bên trong phế tích bỗng nhiên tuôn ra sương trắng, tựa như vô số băng tinh nhỏ bé, băng hàn dị thường, tình cảnh như thế chẳng khác lúc hóa thân xuất thủ chút nào.

Lưu Ly xuất thủ, cố ý mô phỏng theo hóa thân, thần thông của hai người đi đường khác nhau, những yêu tộc kia lại không hiểu rõ Băng Phách Thần Quang, trong lúc vội vàng khó mà phát hiện chỗ khác nhau.

Tốc độ băng vụ tuôn trào ra kinh người.

Ngư yêu và huyết xà bốn cánh biết hắn ngoan cố chống cự, vốn cẩn thận mấy phần, cảm nhận được băng sát, nhao nhao biến sắc, độn quang vẽ lên một đường vòng cung, vội vàng lách qua.

"Vèo!"

Bóng trắng chớp liên tục, bắn nhanh đến Kiếm Phong.

Thần quang hiện, Bạch Hiêu lập tức có động tác!

Chỉ là, yêu trận vẫn như cũ, không vì vậy mà biến hóa.

Bọn chúng biết rõ Tần Tang bản tôn và hóa thân bị nhốt, đối phương lấy hóa thân làm mồi, điệu hổ ly sơn, chuyện đó không khó đoán lắm.

Hiện tại không thể tự loạn trận cước, để đối phương thừa dịp cơ hội chạy trốn.

Đương nhiên, nếu thành công cầm hóa thân xuống, chém rụng một tay của Tang, Bạch Hiêu vui thấy kỳ thành.

'Vù!'

Yêu mục trên không trung bắn xuất một cột sáng như mũi tên nhọn.

Bi công kích, băng vụ lập tức rung chuyển.

Bạch Hiêu mơ hồ nhìn thấy hư ảnh trong sương mù, một bên cảnh giác nơi khác, một bên duỗi tay ra, móng tay sinh trưởng bên trên năm ngón tay dài nhỏ rất tốt, như năm chuôi tế kiếm, Phong Duệ dị thường.

Đúng lúc này, trong lòng Bạch Hiêu chẳng biết tại sao báo động không hiểu, sau một khắc cảm thấy hàn khí thấu xương, hư không chung quanh lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy, đang không ngừng bị đống băng.

Băng Phách Thần Quang chân chính!

Trong khoảnh khắc, tiếng kêu to kinh thiên.

Bạch Hiêu dù sao cũng là đại thánh yêu tộc, còn có đề phòng, phản kích lăng lệ cực kì cấp tốc, yêu mục bắn ra cột sáng lập tức phụ lên trên cơ thể mình, khói trắng cuồng vũ chung quanh, kiệt lực ngăn chặn hàn băng lan tràn, thân ảnh điên cuồng bay lên.

Không ngờ dị biến tái khởi, đình viện gần như biến thành phế tích bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, linh trận bị kích phát, thoáng chốc hình thành gió lốc màu xám, linh phong tạo thành từng đạo phong hoàn màu xám, hấp lực lớn lao bao phủ không gian xung quanh.

Cho dù đến thời khắc nguy cấp, Bạch Hiêu vẫn không xin giúp đỡ.

Đang lúc tâm thần chúng yêu vì thế mà chấn động, hướng đông bắc thoáng hiện bóng người, công kích yêu trận.

"Nơi này có địch!"

Cốt điểu đang tọa trấn ngọn núi này.

Nhìn thấy bóng người, cốt điểu cảnh báo, vỗ cánh bay xuống.

Yêu Vương hai bên tả hữu lập tức vây kín lao đến, định ngăn cản, chợt thấy một đoàn liệt hỏa xích hồng, nhìn phi thường quen mắt, làm ba yêu kinh hãi kêu lên.

Nam Minh Ly hỏa lại xuất hiện!

Bất quá, lần này chỉ có ba con hỏa điểu tề xuất, mà lại do hóa thân xuất thủ.

Nhưng trong mắt cốt điểu, đoàn liệt hỏa kinh khủng kia đã diệt sát tam huyễn thân của Thánh Vương, bị ép thành cặn bã trong khi không thể hoàn thủ, Ngũ Hành thần cấm bị phá tan, lấy thực lực của bọn chúng đỡ nổi sao?

Cốt điểu nào dám phân tâm dò xét liệt hỏa mạnh hay yếu.

Huống chi, ba con thần điểu ẩn chứa uy lực phi thường đáng sợ.

"Gia hỏa kia còn dư lực!"

Trong đầu cốt điểu chỉ có một suy nghĩ đó, vạn phần hoảng sợ.

Nó như một con chim sắp chết chìm, điên cuồng vỗ đôi cốt cánh bay nhảy lên, lông vũ còn thừa không nhiều chấn động rớt xuống hơn phân nửa.

Mặt khác hai Yêu Vương còn lại căn bản không quản cốt điểu, quay đầu lại liền chạy.

Yêu trận đại loạn, lực lượng của những Yêu Vương khác hình thành triều xám, nhanh chóng tụ đến, sau cùng đột nhiên tan rã, tiếp theo bị cốt điểu dẫn đi chống đỡ Nam Minh Ly hỏa.

'Ầm!'

Xích hồng liệt hỏa một lần nữa nổ tung, chấn động trờ cao, làm tất cả mọi người rung động.

Mặc dù thanh thế nhỏ hơn hai lần trước, nhưng kèm theo khí tức màu xám.

Một đạo độn quang nhanh như thiểm điện, thừa dịp xông loạn ra Kim Tướng điện, nhanh hơn lôi đình, trong vô số ánh mắt khiếp sợ, lão thẳng hướng đông bắc, trong chớp mắt biến mất nơi chân trời.

Tần Tang không biết cốt điểu sống hay chết, cũng không muốn biết, bản tôn liều lĩnh điều động chân nguyên, lôi độn và kiếm độn tề xuất, bỏ những Yêu Vương kia lại đằng sau.

"Hỗn trướng!"

Bạch Hiêu giận tím mặt, tránh thoát Băng Phách Thần Quang, điên cuồng đuổi theo.

Mấy đạo độn quang nhanh như điện chớp nhanh chóng biến mất nơi chân trời.

Mọi người nghi ngờ, sao người kia không chạy khỏi di phủ, còn chạy đến chỗ sâu trong di phủ.

Nhờ độn thuật siêu phàm, truy binh quả nhiên bị Tần Tang bỏ lại đằng sau, nhưng chưa đủ để hắn chạy thoát.

Chưa đến am đường, thương thế của Tần Tang lần nữa bộc phát, lần này vô luận thế nào vẫn áp chế không nổi, hóa thân nhanh chóng dỡ lấy bản tôn, tiếp tục chạy trốn.

Khoảng cách am đường không còn xa, nhưng lại dài dằng dặc.

Cuối cùng ngọn núi và am đường kia xuất hiện trong tầm mắt.

"Vèo!"

Hóa thân đỡ bản tôn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xông vào am đường.

Bạch Hiêu theo sát bay đến, định lao vào đã thấy hàn khí trắng xóa từ bên trong dũng mãnh xông ra.

Chờ Bạch Hiêu cưỡng chế ngăn cản Băng Phách Thần Quang, đánh am đường thành mảnh vỡ, chỉ thấy một tòa truyền tống trận bị phá hư, chung quanh chẳng còn ai.

---

Ủng hộ Ngọc Phiếu mn ơi, truyện sắp rớt top rồi!
Bình Luận (0)
Comment