Chương 2439: Yểm Nguyệt am
Chương 2439: Yểm Nguyệt am
"Xoạt!"
Trong không gian u ám lấp lóe quang mang truyền tống trận.
Tĩnh mịch bị phá vỡ, vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
Hóa thân phá đi truyền tống trận, thả bản tôn xuống, các loại quang mang truyền tống trận dập tắt, xác nhận không có truy binh, lập tức cảm giác như trút được gánh nặng.
Bản tôn khoanh chân ngồi tại chỗ.
Hóa thân đưa tay đặt sau hậu tâm bản tôn, thương thế quả nhiên tăng lên, nhưng hết thảy đều đáng giá.
"Lưu Ly đã thoát thân hay chưa?"
Dựa theo kế hoạch, Lưu Ly xuất thủ, che giấu tai mắt người, hắn thừa dịp loạn phá vây, dẫn phát chúng yêu truy kích, mà Lưu Ly có thể mượn nhờ mật đạo Kim tướng điện đào tẩu.
Chỉ cần nàng không bại lộ thân phận trước mặt mọi người, thoát thân sẽ không khó lắm.
Thế nhưng trong Vô Tướng Tiên môn bất luận cái gì cũng có thể phát sinh, không tận mắt thấy nàng thoát hiểm, rất khó an tâm.
Hắn bị truyền tống đến một gian phòng không lớn không nhỏ, vách tường tựa hồ là một loại linh mộc nào đó chế thành, có ba động cấm chế.
Bản tôn tổn thương nghiêm trọng, không dám loạn động. Hóa thân ra ngoài xem xét hoàn cảnh, phát hiện nơi này tương tự am đường bên kia, bất quá hoàn cảnh chung quanh rách nát hơn nhiều.
Nơi này trước kia có thể là một toà động thiên phúc địa nào đó, xem quy mô kiến trúc chung quanh, tu sĩ thế lực này cũng không nhiều, nhưng tu vi tuyệt không kém, thông qua tàn cấm cũng có thể đoán ra khí tượng hưng thịnh năm xưa.
Xem ra nơi này bị một trận đại chiến lan đến gần, không gian tối tăm mờ mịt, nguyên khí hỗn loạn, chung quanh đều là tường đổ, không khác phế tích.
"Yểm Nguyệt am ······ "
Hóa thân đi ra am đường, ở phía trước tìm thấy khối tàn bia, trên tấm bia chữ viết mơ hồ.
"Cái này ····· là tông môn Lưu Ly gia nhập sao?"
Hóa thân như có điều suy nghĩ.
Thông đạo ẩn kín như thế, Lưu Ly lại biết được, khẳng định là có nguồn gốc.
Suy nghĩ đến mấy thế lực tông môn nổi danh tại Trung Châu, xác định bản thân chưa từng nghe qua Yểm Nguyệt am, nếu truyền thừa không đoạn tuyệt, chắc là tông môn ẩn thế nào đó.
Tông môn ẩn thế tương tự không phải số ít.
Nhất là có thiên ti vạn lũ liên hệ với Vô Tướng Tiên môn, không trốn vào thế ngoại tránh họa, thì là thay hình đổi dạng, ẩn tàng đi.
Cấp tốc tìm một vòng, hóa thân tìm tới cửa vào, lặng yên thoát ra, phát hiện là ở phụ cận thế lực nào đó, là một khe núi sâu phía sau một tòa Linh Sơn lộng lẫy.
Coi địa thế, càng là sơn môn có tổ sư Nguyên anh trấn giữ.
Lúc này không được ở lâu!
Hóa thân tuần sát một lát, xác định cũng không khác thường, lập tức trở về, mang theo bản tôn rời Yểm Nguyệt am, thoát ra một khoảng cách, tìm một chỗ bí mật, mở động phủ tạm, đưa bản tôn vào.
Hóa thân che giấu tung tích, trở lại Thái Nhạc sơn, tiếp ứng Lưu Ly.
Chân nguyên chưa khôi phục, hóa thân đánh ra một kích Nam Minh Ly hỏa, lại dẫn bản tôn trốn xa, tiêu hao rất nhiều, mặc dù phục dụng đan dược, cũng chỉ có thể chậm rãi khôi phục.
Tần Tang để hóa thân đem theo cực phẩm linh thạch, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Giờ khắc này, cảnh tượng Thái Nhạc sơn khác trước rất lớn.
Trung tâm dãy núi, Thái Nhạc môn tiếng tăm lừng lẫy hư không tiêu thất, đột ngột xuất hiện một thung lũng. Trên không thung lũng, thông đạo Vô Tướng Tiên môn hình thành một lỗ thủng to lớn, ngoài vạn dặm có thể thấy rõ ràng.
Trong ngoài nguyên khí trùng kích, cuồng phong không ngừng, biển mây liên miên.
Thông đạo mở rộng lớn hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu, cũng an toàn hơn nhiều.
Tu sĩ phụ cận như kiến, đi ra ít, đi vào nhiều, tranh nhau chen lấn không ngớt.
. . . . .
Trong di phủ.
Lưu Ly cùng lão ni không tính lưu lại Bạch Hiêu, chỉ cần hạn chế y một lát, để Tần Tang xông ra vòng vây, thi triển lôi độn, nhiệm vụ của các nàng đã hoàn thành.
Hai người không chút dây dưa dài dòng, thừa dịp loạn rút lui theo kế hoạch.
Mấy Yêu Vương không am hiểu độn thuật bị quăng lại, ý đồ quay lại bao vây hai người, nhưng bị Tần Tang đảo loạn yêu trận, mất đi tiên cơ, mà lão ni còn hiểu Kim tướng điện hơn hẳn Tần Tang.
Chỉ dựa vào Yêu Vương còn lại, dưới đại trận hộ sơn Kim tướng điện gần như hoàn hảo cũng rất khó làm được gì.
Hai người lợi dụng đại trận mê hoặc tai mắt người, trốn vào Dương Phong, lợi dụng mật đạo chạy thoát truy binh, thay hình đổi dạng. Lúc này cũng không dám đi bí điện tầm bảo, nếu không bọn Bạch Hiêu tay không trở về, tất nhiên nổi trận lôi đình, các nàng cũng sẽ lọt vào vây khốn.
Tiềm hành chạy trốn trong Kim tướng điện, hai người thẳng đến sơn môn Vô Tướng Tiên môn, chưa đến sơn môn, chợt thấy phía trước có một vệt kim quang như cầu vồng, nhanh như điện chớp, lại là một vị cao tăng Cam Lộ Thiền Viện xuất hiện.
Nhân thủ mà Tuệ Quang Thánh giả mang tới đã đến.
Lưu Ly cùng lão ni liếc nhau, không dám dừng lại, bay vút ra phía ngoài.
Thế lực phật môn sắp tới, không được ở lâu!
Tính bay ra sơn môn, Lưu Ly tựa hồ phát hiện cái gì, thần sắc hơi động, nói một câu với lão ni. Lão ni khẽ vuốt cằm, cũng không hỏi, đi trước một bước.
Lưu Ly một mình bay ra, rời xa đám người, rơi vào một đỉnh núi không người, tiếp đó một bóng người theo sau.
Lưu Ly quay người, chỉ thấy hoá thân Tần Tang, cau mày hỏi: "Bản tôn ngươi còn ở phụ cận?"
"Còn chưa cảm tạ tiên tử, không nỡ bỏ đi."
Hóa thân cười cười, chỉ chỉ nơi xa: "Bản tôn bị thương nghiêm trọng, đang núp ở nơi đó điều tức, bên cạnh không có ai hộ pháp, vừa đi vừa nói được chứ?"
... . . . .
Trên hồ huyền không.
Bởi vì Thanh Hồ Thánh Vương lỗ mãng, làm mất đi cục diện đang tốt.
Ma thân suýt nữa thoát khốn, ưu thế tích luỹ trước đó dần mất hết, thế cuộc chuyển tiếp đột ngột, suýt nữa đến tình trạng không thể vãn hồi.
Tuy có Tuệ Quang Thánh giả ngăn cơn sóng dữ, nhưng tiếp theo Thanh Hồ Thánh Vương cùng bọn Phiền lão ma tiếp nhận áp lực đột ngột tăng lên, mấy người cũng chỉ có thể thầm mắng.
Ma uy kinh khủng đè ở trên người, bọn lão như giẫm trên băng mỏng, không dám nửa phần thư giãn.
Thanh Hồ Thánh Vương tiếp nhận áp lực càng lớn, không chỉ ba huyễn thân vẫn diệt, bản thể cũng bị thương, không còn dám làm loạn, không rảnh chú ý Tần Tang bên kia, chỉ coi Bạch Hiêu dẫn binh vây một gia hoả gần như phế nhân ,nhất định có thể vạn vô nhất thất.
Cho đến khi miễn cưỡng ổn định trận cước, chẳng còn căng cứng, mọi người mới chú ý tới chúng yêu tay không quay về cùng Bạch Hiêu nổi giận lôi đình.
Gương mặt xinh đẹp của Thanh Hồ Thánh Vương lập tức trầm xuống.
Thần sắc bọn Phiền lão ma khác nhau, có kẻ cười trên nỗi đau của người khác, cũng có kẻ kinh dị, không nghĩ tới tên kia dưới loại tình huống này còn có thể chạy thoát.
Lại không quản Tần Tang bỏ chạy nơi đó.
Lửa sém lông mày là vấn đề trấn áp Cổ Ma.
Hiện lên một chút ý niệm trong đầu, đám người thu hồi tạp niệm, chuyên tâm đối phó Cổ Ma.
Phía sau, Bạch Hiêu không công mà lui gia nhập chiến cuộc, cũng có cao tăng phật môn đuổi tới, nhân số nhiều lên, chiến trận càng vững chắc, thế cuộc mới phát triển theo chiều hướng tốt.