Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 244 - Chương 244: Thuấn Sát

Chương 244: Thuấn Sát Chương 244: Thuấn Sát

-Không dám nói là hiểu rõ, tại hạ đúng là từng thấy qua ba chữ Thiên Thi Tông này trong một cổ tịch, quyển sách kia cũng không ghi chép rõ ràng về Thiên Thi Tông, chỉ giới thiệu sơ qua.

Bạch Vân Sơn Nhân đơn giản thuật lại nguyên văn, nói:

-Thiên Thi Tông là một ma tông tồn tại từ rất lâu về trước, cũng không phải là đại tông ma môn, chỉ là lúc ấy có chút danh tiếng. Môn hạ đệ tử am hiểu Luyện Thi, phương pháp Luyện Thi vô cùng đặc biệt, không phải dùng âm khí, mà là dẫn động Địa Sát khí. Chế ra Luyện Thi, thực lực mạnh mẽ hơn Luyện Thi khác một chút, Thiên Thiên Tông bố trí rất nhiều phân đàn tại nơi có Âm Sát khí nồng đậm, cung cấp cho đệ tử Luyện Thi, về sau chẳng biết tại sao mai danh ẩn tích, cả Luyện Thi pháp cũng thất truyền. Vốn là ta cũng nửa tin nửa ngờ, cho là chuyện xưa tự sáng tác, bây giờ thấy Huyền Thiết lệnh và những Sát Thi đặc biệt này, mới biết cổ tịch nói thật. Xem ra, Thiên Thi Tông có lẽ là chọc phải cường địch, không những bị đoạn tuyệt đạo thống, cả địa bàn cũng bị phong bế.

Nghe xong điển cố của Thiên Thi Tông, Tần Tang giật mình, cúi đầu nhìn tro tàn trên mặt đất, thầm nói thảo nào có Sát Thi kỳ quái như vậy, truy vấn:

-Bạch Vân đạo hữu, không biết nơi đây là phân đàn hay là tổng đàn Thiên Thi Tông, bên trong sẽ không tồn tại thứ giống như Phi Thiên Dạ Xoa Luyện Thi chứ?"

Bạch Vân Sơn Nhân lắc đầu nói:

-Hẳn không phải là tổng đàn, nếu không bên ngoài sẽ không có nhiều cương thi thực lực thấp như vậy. Trên sách nói môn chủ Thiên Thi Tông lúc ấy cũng chỉ là Kim Đan Thượng Nhân mà thôi, phân đàn vốn do tu sĩ Trúc Cơ kỳ phụ trách, cho nên phía sau cùng lắm là Sát Thi mạnh hơn, không có khả năng tồn tại Phi Thiên Dạ Xoa."

Nghe thấy lời này, khẩn trương trong lòng mọi người tan biến không ít.

Luyện Thi dù sao cũng là tử vật, không có tu sĩ thao túng Sát Thi, thực lực mạnh hơn nữa thì vẫn bị hạn chế, bọn họ nhiều người như vậy, cho dù đánh không lại, chạy thoát cũng không khó.

Nhưng Phi Thiên Dạ Xoa lại khác, nó có thể sánh ngang với cường hãn Luyện Thi của Kim Đan Thượng Nhân, thi độc mạnh mẽ, tinh thông Ngũ Hành độn thuật, xuất quỷ nhập thần, nhiều tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không phải đối thủ của nó

Ngô Nguyệt Thăng nhíu mày một cái, có chút thất vọng nói:

-Chỉ là phân đàn sao? Bên trong e là không có bảo vật gì, xem ra chúng ta đi một chuyến trắng tay rồi."

Tần Tang nhìn Ngô Nguyệt Thăng một cái.

Bạch Vân Sơn Nhân khuyên nhủ:

-Cho dù có kho báu, chắc chắn đã sớm bị khuân sạch. Chúng ta suýt nữa bị Địa Sát khí thôn phệ, có thể hữu kinh vô hiểm đã là may mắn, chỉ là một chuyến trắng tay mà thôi. Thanh Đình đạo hữu và Vu đạo hữu chuẩn bị mấy năm, còn tỉ mỉ làm pháp khí phá trận, so với chúng ta càng phí công.

Bạch Vân Sơn Nhân nói lời này, mọi người dường như cũng không cảm thấy quá thất vọng.

Đang khi nói chuyện, cấm chế trọng môn Huyền Thiết đã được phá giải, mở ra một cái khe, bốn người xác định phía sau không có mai phục, lần lượt đi vào.

Sau khi tiến vào, bốn người đều có chút ngạc nhiên, linh lực ở đây nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần, có thể sánh với động phủ Thiếu Hoa Sơn phân cho đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Bạch Vân Sơn Nhân và huynh đệ Liễu thị được coi là nhân vật có chút danh tiếng trong số tán tu, động phủ còn có vẻ không bằng nơi này.

-Xem ra đã đến vị trí trung tâm phân đàn, mọi người hết sức cẩn thận.

Bạch Vân Sơn Nhân nhắc nhở một câu, lại nói:

-Ta cùng Liễu Giang đi trước dẫn đường, để phòng gặp phải Sát Thi đánh lén."

Không đợi Ngô Nguyệt Thăng mở miệng, Tần Tang nói trước:

-Ta ra sau điện, Ngô sư huynh giúp Bạch Vân đạo hữu chăm sóc Liễu đạo hữu, tu sĩ có được động phủ này thực lực chắc chắn không yếu, không thể khinh thường Luyện Thi, hai người có thể an tâm một chút.

Hắn không yên lòng giao đằng sau cho Ngô Nguyệt Thăng, thà rằng một mình gánh chịu tất cả nguy hiểm.

Ngô Nguyệt Thăng không nghi ngờ gì, đáp ứng.

Sau khi xác định trận địa, bốn người khởi hành, con đường đá chật hẹp, Bạch Vân Sơn Nhân và Liễu Giang đi ở đằng trước, Ngô Nguyệt Thăng đi ở phía sau, hai người một trước một sau bảo vệ Liễu Giang, Tần Tang lui ra sau điện.

Ngô Nguyệt Thăng tiếp tục kiên trì, bọn họ thả chậm tốc độ, cẩn thận kiểm tra từng cái thạch thất gặp được, xem ra tu sĩ có tư cách ở động phủ này số lượng có hạn, thạch thất cũng không nhiều, không mất quá nhiều thời gian.

Điều khiến bọn hắn ngoài ý muốn là, trên đường thế mà một Sát Thi cũng không có.

Con đường đá càng ngày càng dốc, trên đường đi không có thu hoạch gì, Ngô Nguyệt Thăng dần dần hơi mất kiên nhẫn, chất vấn nói:

-Liễu đạo hữu, sao vẫn chưa tìm thấy những người khác, ngươi có thật là cảm ứng được vị trí của bọn họ không.

Liễu Giang không dám phản bác, đành phải nhỏ giọng giải thích.

Bạch Vân Sơn Nhân hỗ trợ hòa giải nói:

-Ngô đạo hữu yên tâm, ta có thể làm chứng, huynh đệ bọn họ thực sự có năng lực cảm ứng, tu vi càng cao, loại năng lực này sẽ càng mạnh. Lại nói nơi đây địa thế phức tạp, hơn nữa. . .

Nói được nửa câu, Bạch Vân Sơn Nhân dừng một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu thẳm trong con đường đá, lông mày nhíu chặt. Khi người khác còn đang âm thầm kinh ngạc, đã thấy Bạch Vân Sơn Nhân sắc mặt đại biến, đột nhiên quát to một tiếng:

-Cẩn thận!

Lời còn chưa dứt, một bóng đen không biết khi nào đã xuất hiện trước mặt mọi người, lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ cực kỳ kinh người, bọn họ thậm chí không thể thấy rõ hình dáng của đối phương, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đạo hắc ảnh nhanh như chớp lao về phía Bạch Vân Sơn Nhân.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Vân Sơn Nhân vội vàng lấy ra túi pháp khí tên Khốn Thiên Đâu, chắn ở trước thân, sau một khắc đột nhiên một quỷ trảo xuất hiện, hung hăng đập vào Khốn Thiên Đâu.
Bình Luận (0)
Comment