Chương 247: Thi Độc
Chương 247: Thi Độc
Hỏa hồng kiếm khí, mộc trượng và Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm, ba đạo công kích xuất kích từ ba hương, dường như không phân trước sau, vây kín tất cả đường đi, cho dù sát thi có tốc độ nhanh thế nào cũng không thể trốn đi đâu được.
-Ô ô...
Bóng dáng sát thi chớp nhoáng liên tục, tán loạn khắp trong không gian chật hẹp, nhưng mỗi lần đều bị thế tấn công mãnh liệt ép lùi về, không có cách nào lao ra khỏi vòng vây, hình như nó cảm nhận được nguy hiểm, biểu hiện trên mặt và giọng nói cũng bắt đầu xuất hiện sự nôn nóng như con người, càng lộ vẻ quỷ dị hơn.
'Gào!'
Sát thi có muốn tránh cũng không thể tránh, mặt mũi tràn đầy hung ác gào thét về phía ba người, bỗng nhiên bị bao phủ bởi đủ loại pháp khí.
'Ầm!'
Tiếng vang cực lớn quanh quẩn mãi trong trong đại điện, nguyên đại điện đều rung động không thôi.
Nhưng khi linh lực hỗn loạn đã tiêu tán đi, nhìn thấy cảnh tượng ở giữa chiến trường, nét nhẹ nhõm trên mặt ba người lập tức biến mất không còn tăm tích, đều kinh ngạc dị thường.
Chỉ thấy sau khi sát thi gặp phải công kích phối hợp, ngoại trừ có chút chật vật thì rõ ràng không có chút dáng vẻ là bị thương tích chút nào cả.
Địa Sát khí trên người nó chẳng biết từ lúc nào đã biến thành từng khối đá đen hình vương, những khối đá đen này xoay tròn không ngừng xung quanh người nó, công kích phối hợp của ba người đánh nát được phần lớn, nhưng thế công kích cũng bị đá đen triệt tiêu đi mất.
Mà sau khi những khối đá đen vỡ vụn, chúng chỉ biến lại thành Địa Sát khí mà thôi, nhanh chóng tụ thành những khối đá đen mới, vây quanh sát thi cực kỳ chặt chẽ.
Dựa vào những khối đá đen này, ba đạo công kích lại cáng khiến sát thi cứng cáp hơn, trên người sát thi dù có bị kiếm khí đâm trúng, tạo thành vết thương thì cũng nhanh chóng được Địa Sát khí hồi phục lại, cuối cùng lại chẳng hao tổn chút nào.
Cho dù trong lòng Tần Tang và Ngô Nguyệt Thăng đều còn có những suy nghĩ dò xét, cũng không sử dụng toàn lực, nhưng uy lực cũng không thể khinh thường, vả lại còn là ba người công kích phối hợp, cho dù là những tu sĩ cùng cảnh giới Trúc Cơ kỳ, có đủ loại pháp khí và pháp chú bên người thì khi đối mặt với tình huống thế này cũng phải đối phó bằng toàn lực, không dám khinh thường tí nào.
Ba người đều đưa ánh mắt về những khối đá kì dị đó, nét mặt lại khác nhau.
-Đây chẳng lẽ là... Huyền Hoàng Giáp?
Nhìn những khối đá đen bay quanh sát thi, Ngô Nguyệt Thăng có chút khó có thể tin nổi mà thì thào.
Nghe được những lời này của Ngô Nguyệt Thăng, Tần Tang cũng đột nhiên nhớ tới pháp có tên là Huyền Hoàng Giáp, lúc hắn lựa chọn công pháp ở Bảo Tháp Phong, hắn đã xem qua một lần những pháp chú nổi danh mà rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều có thể tu luyện.
Hắn không có tiền mua, cũng không có nhiều tinh lực như thế để mà tu luyện, thế nên đã ghi tạc đặc điểm, nhược điểm, và nhất là phương pháp phá giải của các pháp chú vào trong lòng, lỡ như sau này gặp phải kẻ địch mạnh thì còn biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Trong số những pháp chú này, không có cái nào vượt qua được Huyền Hoàng Giáp, danh tiếng rất lớn.
Huyền Hoàng Giáp là pháp chú Thổ hành mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới tu luyện được, độ khó tu luyện cực kỳ cao, sau khi tu luyện thành công, một khi sử dụng liền có thể dùng linh lực để hóa giáp bảo vệ toàn thân, hơn nữa tùy theo cục diên mà tu sĩ cũng có thể tùy ý khống chế các loại tổ hợp áo giáp, trong nháy mắt liền che chắn được toàn bộ chỗ hiểm trên người, không chừa lại kẽ hở nào, nổi danh về sở trường phòng ngự.
Đá vương màu đen trôi lơ lửng quanh sát thi, bên trong những khối đá đó dường như có quét một vệt màu vàng, bên trên còn có phù văn thoáng hiện, giống như những cái khiên chắn vậy, xoay tròn quanh sát thi, linh hoạt khác thường.
Ngoại trừ màu sắc là màu đen chứ không phải màu vàng đất thì không có khác biệt mấy so với Huyền Hoàng Giáp cả.
Huyền Hoàng Giáp hữu dụng vô cùng, những tu sĩ tu luyện pháp chú này không phải số ít, nhưng một sát thi sử dụng nó thì lại quá quỷ dị rồi, thậm chí còn kinh dị nữa.
Những điểm để sát thi ỷ lại chỉ có thi độc, sát khí và cơ thể kiên cường không biết đau đớn là gì, thủ đoạn chỉ có một, sát thi này nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng ba người cũng không sợ nó lắm.
Nhưng có ai từng nghe qua sát thi lại dùng pháp chú chứ?
Đúng lúc này, Bạch Vân Sơn Nhân dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt biến đổi, trầm trầm nói:
-Hai vị đạo hữu, các ngươi cảm thấy thân pháp mà sát thi kia sử dụng lúc nãy, có giống một loại độn thuật nào đó không?
Tần Tang cùng Ngô Nguyệt Thăng khẽ giật mình, nhớ lại cảnh thượng khi nãy, nhận ra rằng phỏng đoán của Bạch Vân Sơn Nhân chắc chẳn là đúng.
Thực lực của sát thi cũng không mạnh đến mức áp chế, cho dù tốc dộ có nhanh hơn thì cũng không có khả năng khiến ba người tu sĩ Trúc Cơ kỳ bọn họ không pháp giác chút nào, chưa kể là còn nhìn thấy không rõ.
Nếu như là độn thuật thì có thể hiểu được, pháp chú loại độn thuật Tu Tiên Giới có rất nhiều, trong đó những độn thuật không để cho người khác biết, lại còn ẩn nấp dị thường cũng không phải số ít, có thể qua mặt được linh giác của bọn họ như thường.
-Huyền Hoàng Giáp, còn có độn thuật quỷ dị...
Giọng Ngô Nguyệt Thăng hơi khô khốc:
-Nó còn biết pháp chú gì nữa đây? Đừng bảo là còn biết sử dụng pháp khí nữa nhé, lẽ nào chúng ta phải xưng một tiếng đạo hữu với nó à?
Dứt lời, Ngô Nguyệt Thăng cười khan một tiếng tự giễu.
Bây giờ bọn họ đã không còn dám xem sát thi như vật chết nữa rồi, nếu như nó biết sử dụng đủ loại pháp chú kỳ dị thì dựa vào thân thể cứng cáp và thi độc kinh người của nó, còn gay go hơn so với những tu sĩ cùng cảnh giới nữa.