Chương 246: Huyền Hoàng Giáp Và Độn Thuật
Chương 246: Huyền Hoàng Giáp Và Độn Thuật
'Tí tách tí tách...'
Mùi máu tươi xông vào mũi, tình cảnh kinh dị không gì sánh nổi.
Ánh mắt Liễu Giang vẫn còn sự kinh hãi và hoảng hốt, không thể nào nhắm mắt lại được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tinh khí trên người hắn đã bị sát thi hút sạch sẽ, cả người khô quắt lại theo tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được, biến thành một bộ thây khô.
Hai chỗ lồng ngực và cổ bị sát thi gây sát thương lại có khí thi độc nhanh chóng bao trùm lên toàn thân thể, bắt đầu ăn mòn hài cốt của hắn, phát ra mùi hôi thối nồng nặc.
Người mới đó còn sống sờ sờ, trong nháy mắt đã rơi vào kết cục như thế.
'Đùng!'
Một tiếng vang giòn.
Sát thi hút tinh khí của Liễu Giang, một tay quăng thi thể Liễu Giang ra thật xa, thè đầu lưỡi đỏ choét liếm láp khóe miệng, vừa tham lam nhìn chằm chằm ba người bọn họ, cứ như đang nhìn một cỗ máu thịt thơm ngon không gì sánh bằng.
Rốt cuộc cũng thấy ra hình dạng của sát khi này, tâm trạng Tần Tang hơi trầm xuống, trước đó hắn không nhìn nhầm, sát thi này quả thật rất khác so với những sát thi khác.
Trên người nó cũng bao phủ đầy Địa Sát khí, nhưng nhìn rõ tướng mạo của nó qua lớp Địa Sát khí sẽ phát hiện ra rằng, ngoại trừ móng tay, răng nanh, và hai mắt đỏ máu thì trên người nó không hề giống sát thi chút nào cả.
Những sát thi khác được luyện chế qua Địa Sát khí, máu thịt toàn thân được cô đặc lại như sắt thép, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều, cái giá phải trả là xác thịt đều thay đổi hoàn toàn, trông như hình dạng của ác quỷ vậy.
Sát thi này lại còn duy trì được hình dạng khi nó còn sống, mặc dù sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngũ quan hãm sâu, biểu cảm vặn vẹo, nhưng có thể nhìn ra được là khi còn sống, nó là một thanh niên có dáng dấp không tệ.
Sau khi uống máu và tinh khí của Liễu Giang, trên người nó càng hiện lên nét hồng hào, làn da hãm sâu cũng từ từ phồng lên, đặc biệt là sau khi khuôn mặt đã khôi phục thì trông chẳng khác người sống là mấy.
Màn quỷ dị này khiến Tần Tang kinh ngạc không thôi, hắn không khỏi hoài nghi, cái này còn có thể gọi sát thi sao, rốt cuộc là kẻ nào luyện thi qua một thời gian dài nên thành tinh, hay là phương thức luyện thi riêng biệt của Thiên Thi Tông?
-Ô ô...
Sát thi liếm sạch sẽ hai tay đầy máu tươi, phát ra từng đợt cười quái dị, máu đỏ máu nhìn chằm chằm ba người bọn họ, vẻ tham lam càng ngày càng nồng đậm.
Bạch Vân Sơn Nhân thấy thi thể thê thảm hết chỗ nói của Liễu Giang, nét mặt tràn đầy vẻ đau thương, đột nhiên lấy mộc trượng ra, hung hăng nhìn chằm chằm sát thi, nổi giận hét lên một tiếng:
-Giết nó!
Bạch Vân Sơn Nhân giơ mộc trượng lên, linh lực điên cuồng tràn vào trong pháp khí, đầu nhọn đâm về phía sát thi một cái, một mảng lớn hoa cỏ sinh ra giữa không trung.
'Soạt!'
Cây cỏ, lá cây lập tức tàn lụi, hóa thành từng thanh phi đao lợi kiếm, ùn ùn bắn về phía sát thi. Những tu sĩ có tu vi hơi yếu, lỡ như né tránh không kịp thì sẽ bị đâm thành tổ ong vò vẽ ngay.
'Ầm! Ầm! Ầm!'
Chỉ nghe từng tiếng giòn vang, những cây cỏ lá cây vỡ vụn ào ào, biến thành vô số ánh sáng lục mà tiêu tán đi mất, trong mảnh hỗn độn sau đó, sát thi biến mất không thấy đâu.
Ánh mắt Tần Tang ngưng lại, lớn tiếng nhắc nhở:
-Bạch Vân đạo hữu cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, 'Ầm' một tiếng, bóng người Bạch Vân Sơn Nhân lui nhanh, hắn giơ ngang mộc trượng, ngăn chặn vuốt sắc của sát thi, nhưng không thể ngăn được sức mạnh to lớn, bị đánh lùi lại mấy bước.
Nhận một đòn của Bạch Vân Sơn Nhân, trên người sát thi không mất cọng lông nào.
Trên móng tay nó dính đầy thi độc, lấp loáng ánh sáng màu xanh đen, vẫn đuổi theo Bạch Vân Sơn Nhân không buông, ba người chỉ cảm thấy hoa mắt, một tay sát thi lại vượt qua mộc trượng, suýt nữa đâm vào lồng ngực Bạch Vân Sơn Nhân.
Bạch Vân Sơn Nhân hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng huy động mộc trượng đánh bay vuốt sắc, sau đó bóng người lui nhanh.
Nhưng mà cứ như thế thì thế trận lại có lợi cho bọn họ.
Tần Tang và Ngô Nguyệt Thăng liếc nhìn lẫn nhau, không nóng lòng nghĩ cách cứu viện Bạch Vân Sơn Nhân, mà lập tức tản về hai phía, vượt qua Bạch Vân Sơn Nhân, trong chớp mắt trận hình biến đổi, ba người biến thành tam tài chi trận, vây sát thi vào giữa.
Tiếng kiếm rít vang vọng khắp đại điện.
Ngô Nguyệt Thăng gập ngón tay lại, búng ra, một thanh linh kiếm lớn chừng ngón cái phóng ra, linh kiếm dài ra theo chiều gió, cùng lúc đó, trên thân kiếm đột nhiên phát ra kiếm khí màu đỏ thắm, ác liệt vô cùng.
Thanh kiếm này tên là Xích Viêm Kiếm, linh kiếm được bao trùm trong kiếm khí, không nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của nó, nhưng có thể có được thanh thế như thế này thì cho dù không phải là pháp khí cực phẩm, ít nhất cũng phải là pháp khí thượng phẩm đã trải qua luyện chế đầy công phu.
Bạch Vân Sơn Nhân căm hận sát thi vô cùng, sau khi ổn định thân hình, không chút do dự mà điên cuồng rót linh lực vào trong mộc trượng, sau đó dùng sức phóng nó ra, mộc trượng giữa không trung tăng trưởng kích thước gấp mấy lấn, giống như một khối Hàng Long Mộc xanh biếc, che kín bầu trời, thanh thế to lớn, đánh về phía sát thi.
Tần Tang đương nhiên vẫn sử dụng Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm, Thập Phương Diêm La Phiên không hợp để sử dụng trước mặt người khác, Ô Mộc Kiếm giữ lại làm đường lui, đề phòng Ngô Nguyệt Thăng.
Mà bây giờ bọn họ đã triển khai trận hình, biến thành thế kỉ giác, nếu gặp phải nguy hiểm thì đều có thể viện thủ cấp tốc cho nhau. Sát thi bị vây khốn ở giữa, chỉ cần từ từ mài mòn bớt đi Địa Sát khí trên người của sát thi, lựa đúng thời cơ để chém chết nó là được, không cần nóng lòng nhất thời, có Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm là đủ rồi.