Chương 2488: Thu phục Hắc sư
Chương 2488: Thu phục Hắc sư
Năm đó Tần Tang và Thanh Hồ Thánh Vương thiết lập thệ đàn tại Cam Lộ Thiền Viện.
Trong lời thề giới hạn trước khi Tần Tang Hóa Thần.
Trước khi Tần Tang đột phá, Thanh Hồ Thánh Vương không được lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng sau khi đột phá Hóa Thần chính là đạo hữu cùng giai, lời thề tự giải.
Trái lại, theo Tần Tang đột phá, hạn chế đối với hắn tự nhiên cũng tan thành mây khói, do đó Tần Tang không hề cố kỵ xuất thủ với vài đầu yêu tộc đại thánh.
Trên thực tế, cho dù Tần Tang không đột phá, cũng không phải là không có lỗ thủng có thể chui, Thanh Hồ Thánh Vương tựa như thuận miệng đề một câu, căn bản không phí sức suy nghĩ trên việc này.
Thanh Hồ Thánh Vương công bố chỉ có địch nhân, lại không có thân bằng, mặc cho Tần Tang giết sạch yêu tộc Đông Hải cũng sẽ không nháy mắt, thực không phải nói ngoa.
Tần Tang bắt được Tử Thần đại thánh, khảo vấn biết được, Thanh Hồ Thánh Vương cũng không báo chuyện Thiên đạo ma âm cho bọn chúng.
Những đại thánh Yêu Vương này đầu nhập vào Thánh Vương cung, mượn uy thế Thánh Vương hồ giả hồ uy, cướp lấy chỗ tốt, Thanh Hồ Thánh Vương cũng chỉ coi bọn chúng là quân cờ, theo vứt bỏ đó.
Kiếm trận phong thiên.
Trong khoảnh khắc, tứ đại Yêu Vương rơi vào bẫy.
Nhoáng một cái công phu, bọn chúng chẳng biết rơi vào phương thiên địa nào.
Bạch Hiêu đại thánh có kinh nghiệm trận chiến Vô Tướng Tiên môn, được chứng kiến Ngũ Hành thần cấm, bất quá khi đó Ngũ Hành thần cấm gần như hủy diệt, kiếm trận bị dao động căn bản, so với Tần Tang sử ra ngày nay nghiễm nhiên là hai chủng khí tượng khác nhau.
Những kẻ khác sợ hãi, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy tinh không tràn đầy kiếm tinh, một cỗ cảm giác nhỏ bé tự nhiên sinh ra, hai tên bộ hạ ở bên cạnh y chưa chiến đã sợ, Hắc sư kia lại không thấy tăm hơi.
Đây cũng là huyền diệu của Thất Túc Phân Dã kiếm trận, có thể chia tách địch nhân ra kéo vào thất túc khác nhau, phân ra giết. Hắc sư và Bạch Hiêu đại thánh vốn cũng không phải là đồng tâm đồng đức, đại nạn lâm đầu tự mình chạy, thần không biết quỷ không hay bị kiếm trận chia cắt ra.
Hắc sư rơi vào Khuê túc.
Tam yêu thì bị chuyển hướng đến Tham túc, cho dù người chủ trận không cố ý ngăn cản, muốn hội hợp cũng không dễ như vậy.
"Chớ hoảng sợ! Người này một mình chưởng khống trận, tất có sơ hở, tìm tới chủ tinh là có thể phá trận ······ "
Bạch Hiêu đại thánh lại biết sơ về Thất Túc Phân Dã kiếm trận, một câu nói toạc ra quan khiếu.
Kỳ thật y cũng chưa từng chiếm được bí tịch Thất Túc Phân Dã Kiếm Trận.
Năm đó tại trận chiến phục ma, nhìn thấy dị tượng Đế Thụ Sơn, Thanh Hồ Thánh Vương cùng Tuệ Quang Thánh giả từng có một phen trao đổi về Ngũ Hành thần cấm, y ở bên vừa lúc nghe được vài câu.
Ngũ Hành thần cấm chính là tác phẩm đỉnh phong của ngũ mạch Vô Tướng Tiên môn, Thất Túc Phân Dã kiếm trận là kiếm trận đỉnh cấp Kim tướng nhất mạch, bình thường do nhiều vị kiếm tu hợp lực mới có khí tượng hùng vỹ như vậy.
Một người ngự trận, khó mà chiếu cố chu toàn.
Con mắt Bạch Hiêu đại thánh trắng bệch, ngầm thi bí thuật, muốn tìm sơ hở kiếm trận, không ngờ đảo mắt một vòng, phát hiện tinh túc vận hành trôi chảy, thất túc không có một chỗ nào tinh quang ảm đạm.
Nhất thời nhìn không ra sơ hở, thần sắc Bạch Hiêu đại thánh u ám, khẽ quát một tiếng.
"Hộ pháp cho ta!"
Lúc này, Tần Tang không nóng lòng diệt tam yêu, hiện thân tại vị trí Khuê túc.
Hắc sư một mình rơi vào Khuê túc, không giống Bạch Hiêu đại thánh hiểu mấy phần về Thất Túc Phân Dã kiếm trận, nó nhìn từng khỏa kiếm tinh như xa như gần, trong lúc nhất thời không biết xuống tay chỗ nào.
Yêu này cũng hung hãn, trên thân loé lên hắc mang, cái đầu biến thành đầu sư tử to lớn màu đen, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh, cuồng hống trùng thiên.
Một viên châu màu đen từ trong miệng nó phun ra, đây cũng không phải là yêu đan, mà là một kiện dị bảo năm đó nó đạt được.
Bảo châu phi tốc xoay tròn, bên trong cảnh tượng phân loạn, hiển hiện huyễn cảnh núi thây biển máu.
"Phốc!"
Lỗ mũi Hắc Sư đại thánh phun ra hai cỗ hắc khí, lóe lên chui vào bảo châu, huyễn cảnh trong châu bị hắc khí nuốt hết, chỉ thấy bảo châu chấn động, hắc khí trong châu ngưng ra một thanh hắc đao.
Hắc đao nhỏ nhắn đáng yêu, lại lộ ra đao khí phong duệ đến cực điểm.
"Vù!"
Trong châu bỗng nhiên không thấy hắc đao nữa, bảo châu trở nên thanh tịnh trong suốt.
Cùng lúc đó, trong tinh không trống rỗng hiển hóa hắc đao, mũi đao hơi vểnh, lưu lại một đạo đao khí kinh thiên. Những nơi đi qua tinh quang lờ mờ, có thanh âm sư hống, chém tới một kiếm tinh.
"Ông!"
Bị hắc đao bức bách, viên kiếm tinh này tựa như sẽ bị chém thành hai nửa.
Đúng lúc này, hư không sáng lên tinh quang, bắn ra từ vị trí Khuê túc, thoáng chốc lưu tinh xẹt qua, lưu lại đạo đạo tinh ngấn, trong mắt Hắc Sư đại thánh, chỉ cảm thấy thiên khung xoay tròn, làm người ta đầu váng mắt hoa.
Đây không phải lưu tinh, mà là từng đạo kiếm khí.
"Vù! Vù! Vù!"
Kiếm khí đều tới.
Viên kiếm tinh bị hắc đao chém tới, chỉ trong nháy mắt sáng tỏ như đại nhật.
Hắc sư trừng to mắt, ngơ ngác nhìn hắc đao trảm tới tinh huy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được như băng tuyết tan rã, biến mất không thấy gì nữa.
Cho đến khi tinh quang dần dần ẩn đi, trong mắt hắc sư kinh hãi còn không biến mất, một đao kia lại bị hóa giải dễ dàng như thế, không có chút gợn sóng nào.
Đợi viên kiếm tinh này khôi phục như lúc ban đầu, phía trên đã thêm ra một đạo nhân ảnh.
Tần Tang hiện hình, chắp tay đứng ở trên kiếm tinh, nhìn xuống Hắc Sư đại thánh, dò xét một chút, hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: "Bần đạo đang thiếu một tọa kỵ ······"
Lời còn chưa dứt.
Ánh mắt Hắc Sư đại thánh xoay động, vội quỳ xuống.
"Nguyện đi theo Chân Quân!"
Nói xong, Hắc Sư đại thánh lăn khỏi chỗ, bản thể hóa thành một con hắc sư uy phong lẫm lẫm, rủ đầu xuống, phủ phục bên chân Tần Tang.
Tần Tang cười cười, không chút khách khí, bấm một cái ấn quyết, đánh về phía mi tâm Hắc Sư đại thánh.
Đáy mắt Hắc Sư đại thánh hiện lên vẻ không cam lòng, lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn để Tần Tang sắp đặt cấm chế, thân thể rung động một cái, phục xuống thấp hơn.
Một bên khác.
Bạch Hiêu đại thánh cũng hiện ra yêu thân.
Trong tinh không, bóng trắng hình người nanh ác giương nanh múa vuốt, quanh thân cuồn cuộn hơi khói lành lạnh, vô số yêu quỷ huyễn hoá trong hơi khói, thân hình vặn vẹo, quỷ dị âm trầm.
Từ đầu đến cuối không mở miệng cầu xin tha thứ.
Bạch Hiêu đại thánh biết rõ, năm đó kết xuống tử thù, không có dư địa để làm tan ân oán.
Người này chính là cao thủ phía sau Long Kình, chẳng trách Thánh Vương cung bị bại nhanh như vậy.
Hóa Thần tân tấn cũng dám tìm Thánh Vương cung gây phiền phức, chứng tỏ người này ngay cả Thanh Hồ Thánh Vương cũng không sợ, Bạch Hiêu đại thánh duy nhất có thể nghĩ tới là biện pháp chạy trốn.
Xông ra kiếm trận, thu nạp bộ hạ, dựa vào chiến trận vẫn còn một chút hi vọng sống sót.
Bóng trắng lộ ra hung mang, hai tay trảo trong hơi khói, bắt lấy mấy chục con yêu quỷ, nhét vào trong miệng, liều lĩnh nuốt chửng.
Trong thanh âm quỷ khóc sói gào, yêu quỷ trong khói trắng không tự chủ được nhào vào thể nội bóng trắng, mỗi con yêu quỷ, bóng trắng ngưng thực một phần, vẻ hung lệ trong ánh mắt cũng nhiều thêm một phần.