Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2487 - Chương 2487: Thử Dùng Kiếm Trận

Chương 2487: Thử dùng kiếm trận Chương 2487: Thử dùng kiếm trận

"Vèo!"

Kiếm quang phá không.

Cái này đã không thể xem như kiếm quang, mà là bảy thanh sát kiếm chân chính, thất kiếm đan xen trên không trung, cuối cùng giao hội ngay trên đỉnh đầu Thử yêu, bỗng nhiên chém xuống!

'Ầm!'

Kiếm lạc!

Thân thể Thử yêu hạ thấp xuống một đoạn, tiếng kêu thê lương, không biết đang kêu thảm hay đang gầm thét.

Thử yêu muốn chạy trốn, nhưng không có chỗ để trốn.

Tiếng kiếm lạc liên tiếp vang lên.

Trong hư không chỉ còn một đoàn kiếm quang, thấy không rõ Thử yêu, kiếm quang nặng tựa vạn cân, như lưu tinh đánh xuống mặt biển.

"Xoạt!"

Mặt biển bị nện lõm xuống một hố sâu.

Tần Tang xuất hiện bên trên không trung, một đạo kiếm quang lao vụt lên, bay vào trong tay áo.

Lại nhìn xuống, Thử yêu biến nhỏ, thân thể run lẩy bẩy, một kiếm không chỉ phá thần thông, còn phá bảo giáp, khe hở đầy trên giáp, máu tươi từ khe hở chảy ra.

"Răng rắc!'

Bảo giáp bị phá nhiều chỗ, mảnh vỡ bị sóng biển cuốn đi.

Tần Tang thấy thế hài lòng gật đầu.

Lúc tu luyện, Tần Tang cảm thấy, sau khi dung nhập Kiếm Phách, Thất Phách Sát Trận nhất định phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hôm nay thử một lần, quả nhiên không tầm thường, không chỉ đánh bại Thử yêu, ngay cả bảo giáp cũng bị hủy, nếu Tần Tang không muốn bắt sống, hạ thủ lưu tình, chiến quả còn không chỉ như thế.

Phải biết Kiếm Phách còn chưa tinh thâm, hơn nữa hắn không sử dụng bản mệnh linh kiếm.

Khó mà tưởng tượng, sau khi vận dụng Vân Du kiếm, Thất Phách Sát Trận cường đại đến trình độ nào!

Đương nhiên, hiện tại Tần Tang dùng một thanh linh kiếm không đơn giản.

Tay áo run nhẹ, linh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, bộ dáng thanh tú, thon dài.

Kiếm này không phải Kim Trầm kiếm, hắn lấy từ nhẫn trữ vật của Tô Tử Nam, tên là Hôi Oanh kiếm.

Hôi Oanh kiếm cũng không phải kiếm của Tô Tử Nam.

Năm đó trận chiến trên Đế Thụ Sơn, di vật của nữ kiếm tu trong kiếm các, có bốn thanh kiếm.

Ngọc Kiếm đã hủy, Kim Kiếm ghi chép lại truyền thừa của Kim tướng nhất mạch, còn hai thanh trường kiếm khác.

Trong đó có một thanh bội kiếm của nữ tu, trong lúc hỗn loạn chẳng biết tung tích, thanh trường kiếm còn lại bị Tô Tử Nam đoạt lấy, chính là thanh Hôi Oanh kiếm này.

Kiếm này là một thanh linh kiếm cấp bậc Ngụy linh bảo!

Bởi vì không phải bản mệnh linh kiếm của nữ tu, phẩm giai không rơi xuống, nhưng nhiều năm không ai ôn dưỡng, khoảng cách sinh ra linh tính còn rất dài.

Tế luyện Ngụy linh bảo không phiền phức như Linh bảo, Tần Tang sớm đã luyện hóa nó, mặc dù là kiếm của nữ nhân, nhưng hắn không ngại.

Có Hôi Oanh kiếm, Tần Tang không cần hao tâm tổn trí trùng luyện Kim Trầm kiếm.

Tế Nguyên thuật không cách nào dùng lên trên Hôi Oanh kiếm, Tần Tang nhớ kỹ, năm đó hắn tham gia hội đấu giá của Lục Châu đường, nhìn thấy bí thuật tế luyện Ngụy linh bảo phổ thông, bị đại trưởng lão Quỳnh Ảnh Môn đập đi.

Nếu có cơ hội hắn phải đến nhà thỉnh giáo một phen.

Một mình Tần Tang tế luyện Vân Du kiếm cùng Hôi Oanh kiếm, chỉ sợ tinh lực không đủ, nhất định lấy Vân Du kiếm làm đầu, Hôi Oanh kiếm lấy tư cách thay thế dùng tạm.

Bất quá không trở ngại Tần Tang học môn bí thuật kia, trên con đường luyện khí có chỗ hữu ích.

Ngụy linh bảo phối hợp Thất Phách Sát Trận, còn mai phục trước, khó trách Tử Thần đại thánh không phải đối thủ.

Đúng lúc này, trong nước biển bỗng nhiên dâng lên từng mảnh Tử Hà, Tử Thần đại thánh chưa chết, rốt cục có cơ hội thở dốc, xem ra y đang vận dụng dị bảo nào đó.

Tần Tang cười nhạt một tiếng, kiếm thế tái khởi.

… …

"Hắc huynh, phía trước không xa là Bạch Minh sơn."

Bốn thân ảnh lao vùn vụt trên mặt biển, một người áo trắng chỉ về đằng trước, nói cho tráng hán râu đen kế bên biết.

Trên mặt biển có mấy chấm đen, xa xa nhìn có thể thấy vài hòn đảo lớn, chỉ là trên đảo rất hoang vu, thoạt nhìn không có linh khí.

Người nói chuyện là Bạch Hiêu đại thánh.

Tráng hán râu đen là một trong các đại tướng dưới trướng Thanh Hồ Thánh Vương, bản thể là một con hắc sư, danh hào đơn giản thô bạo, gọi là Hắc Sư đại thánh.

Bạch Hiêu đại thánh dứt lời, xa xa vỗ một chưởng, giải khai chướng nhãn pháp, cảnh tượng nhất thời đại biến.

Nơi đó căn bản chỉ có một hòn đảo lớn, trên đảo chỉ có một dãy núi, uốn lượn như rồng, khí thế to lớn, nội uẩn linh tú, là động thiên phúc địa hiếm có.

Hắc Sư đại thánh đánh giá Bạch Minh sơn, khàn khàn nói.

"Hai chúng ta đi theo Thánh Vương nhiều năm, ngươi lần đầu mời bản vương đến đạo trường của mình."

Bạch Hiêu đại thánh cười ha ha.

"Năm đó Hắc huynh có một chỗ cắm dùi trong Thánh Vương cung, nào để ý một nơi mộc mạc như thế, tại hạ mở miệng mời, chẳng phải tự chuốc nhục nhã sao? Hắc huynh yên tâm, hai chúng ta làm chủ, động phủ của Hắc huynh tuyệt không kém hơn ta…"

Tử Thần đại thánh còn đồng tộc, Hắc Sư đại thánh như Thanh Hồ Thánh Vương, đều đến từ lục địa, cô gia quả nhân, Bạch Hiêu đại thánh cố tình lôi kéo, gia tăng thế lực Bạch Minh sơn.

Hắc Sư đại thánh cười hắc hắc một tiếng, không nhiều lời nữa.

Hai người còn lại là Yêu Vương, bộ hạ của Bạch Hiêu đại thánh, lúc đó Bạch Hiêu đại thánh thấy tình thế không ổn, trước tiên mang bộ hạ thân tín rời đi.

Chúng yêu bay đến Bạch Minh sơn, không lâu lắm liền đến bờ.

Trên đỉnh Bạch Minh sơn bị sương mù bao phủ, Bạch Hiêu đại thánh cố ý xây sơn môn, võ đài, nơi huấn luyện yêu binh trên đỉnh núi, hiện tại bị đại trận che lấp.

Chúng yêu rơi xuống trước sơn môn, còn chưa mở yêu trận ra, Bạch Hiêu đại thánh đang nói giỡn với Hắc Sư đại thánh, bỗng nhiên khẽ nhăn mũi, chau mày nói.

"Có mùi máu!"

Sương mù tách ra, sơn môn hiển lộ.

Chúng yêu biến sắc!

Chỉ thấy trước sơn môn, máu tươi hội tụ thành sông, có hai bộ thi thể nằm ngay cửa sơn môn.

Một cái cốt điểu, một con yêu ngư.

Lại xem khí huyết trên yêu thi, khi còn sống nhất định là Yêu Vương Hóa Hình kỳ!

"Minh cốt!"

Một tên Yêu Vương nhìn thấy cốt điểu, la thất thanh.

Hai yêu bị giết là bộ hạ đắc lực của Bạch Hiêu đại thánh, phụng mệnh bảo vệ Bạch Minh sơn, lại không minh bạch chết trước cửa nhà mình.

Trong lòng bốn yêu dâng lên dự cảm bất tường.

Đúng lúc này, sau sơn môn chợt xuất hiện một đạo nhân, mỉm cười gật đầu chào bọn họ.

"Các ngươi chậm quá, bần đạo chờ lâu rồi."

"Là ngươi!"

Bạch Hiêu đại thánh há lại không nhớ Tần Tang, sắc mặt đại biến.

Ngay sau đó, thần sắc bốn yêu đều ngốc trệ.

Tần Tang không che giấu tu vi.

Ngày xưa bị bọn họ truy sát, hiện tại đã Hóa Thần!

Tần Tang nhìn hai bộ thi thể nằm trên đất.

Nhắc tới cũng xảo.

Hắn đi đến Bạch Minh sơn, định chặn đường Bạch Hiêu đại thánh, nhưng Bạch Minh sơn bị đại trận phong tỏa, ngay cả Tần Tang cũng khó mà âm thầm xâm nhập.

Một khi người trong sơn môn kích phát đại trận, muốn phá trận cần trắc trở một phen, đánh cỏ động rắn.

Nhưng không ngờ hai yêu vừa lúc đi ra bên ngoài trở về, hắn thấy cừu nhân ngày xưa, thuận tay giết, sau đó chiếm sơn môn của Bạch Hiêu, chời đợi một lúc lâu.

Hắn chỉ giết Yêu Vương, không hứng thú đồ sát tiểu yêu.

'Vèo!'

Một cỗ yêu phong màu đen trống rỗng nổi lên, Hắc Sư đại thánh phản ứng cực nhanh, quay đầu chạy trốn.

Bạch Hiêu đại thánh không chậm chút nào, không kỳ vọng Tần Tang có thể thủ hạ lưu tình, chẳng dám lấy lại nhà, đồng thời quay đầu chạy.

Tần Tang đứng đó bất động, nhìn bốn yêu chạy trối chết, mắt lộ kỳ quang, ánh mắt trở nên thâm thúy như vô ngần tinh không, ngàn vạn sao trời hiện lên trong mắt.

Sau một khắc.

Bầu trời trên Bạch Minh đảo ảm đạm biến sắc.

Bốn Yêu Vương sợ hãi ngẩng đầu.

Đang giữa trưa, mặt trời chẳng biết tại sao lại biến mất không thấy, trờ cao tối đen như đêm khuya.

Trên không trung, quần tinh tỏa sáng.

Tinh quang rơi lên người bọn họ, lạnh lẽo thấu xương.

Nhìn kỹ liền biết, tinh không chưa hoàn chỉnh, không đủ số lượng Chu Thiên Tinh Đấu, chỉ có Bạch Hổ thất túc, nhưng dư sức vây khốn bọn họ.

Bốn Yêu Vương cảm thấy bản thân bị kéo đi xa, biển rộng biến mất, chỉ còn tinh không vô ngần, sao trời vây quanh.

Tần Tang lại đổi một thủ đoạn khác, trận này chính là Thất Túc Phân Dã kiếm trận!

Thất túc chi vị.

Bên trong mỗi một viên kiếm tinh đều có một Kiếm Phách tọa trấn.

Tần Tang bay cao, quần áo bồng bềnh, chân thân vào trận.

Tinh hà lưu chuyển.
Bình Luận (0)
Comment