Chương 249: Chết
Chương 249: Chết
Nghe thấy lời này của Bạch Vân Sơn Nhân, Tần Tang và Ngô Nguyệt Thăng đương nhiên sẽ không từ chối, đồng lòng đồng ý, thế tấn công lập tức biến đổi.
Bóng dáng hai người chớp nhoáng liên tục, ngăn ở giữa sát thi và Bạch Vân Sơn Nhân, toàn lực sử dụng pháp khí tấn công về phía sát thi, Bạch Vân Sơn Nhân thấy thế thì gật đầu nhẹ, ở ngay tại chỗ ngồi, tế Khốn Thiên Đâu lên, hai mắt hơi khép, miệng lẩm bẩm.
Khốn Thiên Đâu vốn trông như một cái túi đầy bụi bẩn, sau khi linh lực tràn vào, hình thái lại phát sinh những biến hóa mới.
Túi vải tự động bay đến giữa không trung, không gió mà bay lên, miệng túi hướng về phía sát thi, đột nhiên cuồng phong gào thét, làn gió hữu hình màu lam băng bay ra từ bên trong Khốn Thiên Đâu, giống như những con cá màu xanh bơi lội giữa không trung, khung cảnh lộng lẫy, cuối cùng ở chỗ miệng túi dần tạo thành một phong trận có hình bát quái.
Bản năng sát thi cảm nhận được đến uy hiếp đến từ Khốn Thiên Đâu, cặp mắt đỏ vừa liếc sang liền tiếp cận Bạch Vân Sơn Nhân, trên mặt hiện lên sắc hung tàn, gào lên một tiếng, bóng người đột nhiên biến mất ngay đó.
Ngô Nguyệt Thăng thúc giục linh kiếm chém ra mấy luồng kiếm khí lả tả, đều chém hụt cả, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.
-Tần sư đệ!
Tần Tang nhận thức được sát thi đang đi đến hướng của hắn, Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm càn quét phóng ra, liền gặp phải hư ảnh của sát thi hiện ra, đang cố gắng vượt qua hắn, đánh lén Bạch Vân Sơn Nhân.
Bạch Vân Sơn Nhân đang ở trong thời điểm then chốt để tế luyện Khốn Thiên Đâu, không thể để cho sát thi quấy nhiễu đến lão được, Tần Tang không chút do dự giơ tay trái lên, ném mấy tấm linh phù đang cầm trong tay ra.
Mấy tấm linh phù này đều là lọn phù Thổ hành, có thể ngưng tụ linh lực Thổ hành, hóa thành các loại tường đất, khiên đất để phòng ngự cho bản thân, hoặc ngăn trở đường đi của kẻ địch.
Sau khi thoát khỏi lòng bàn tay của Tần Tang, linh phù liên tiếp vỡ nát ra, lực của linh phù đi theo sự truyền dẫn từ thần thức của Tần Tang mà rơi xuống trước mặt sát thi. Trong chớp mắt, từng khối tường đất nặng nề vụt lên mặt đất, ngăn ở giữa sát thi và Bạch Vân Sơn Nhân.
'Ầm!'
Sát thi hiện hình, vung vuốt một phát liền tạo ra một lỗ thủng ngay giữa tường đất, hung hãn dị thường.
Tần Tang hành động rất nhanh chóng, không cho Tôn Đức có cơ hội dùng linh phù, những linh phù này đều rơi vào trong tay hắn cả, tiếc là đa số đều được chế tạo từ pháp chú của Luyện Khí kỳ, khi dùng để ứng phó với sát thi có thể ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại trông có vẻ khá bất lực.
Tuy nhiên, có thể ngăn cản sát thi trong một cái chớp mắt thôi là đủ rồi.
Ngón tay Tần Tang vươn tay, Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm truyền dẫn kiếm khí, mạnh mẽ đâm về phía sát thi, khiến sát thi ngã nhào, cho Bạch Vân Sơn Nhân thêm thời gian né tránh.
Bạch Vân Sơn Nhân vẫn luôn bị phân tâm bởi cuộc chiến, thấy thế thì tiếp tục tế luyện Khốn Thiên Đâu, duy trì dáng vẻ không thay đổi, bóng người bay ra sau một chút, kéo dài khoảng cách với sát thi.
Cùng lúc đó, Ngô Nguyệt Thăng cũng lấy ra một pháp khí từ trong Túi Giới Tử, hình dạng giống như một cây mây màu xanh lục, chỉ thấy Ngô Nguyệt Thăng nhẹ nhàng chỉ một cái về phía sát thi, cây mây giống như linh xà bắn đến trước mặt sát thi.
Lúc này, sát thi mới đứng lên từ mặt đất, linh xà mạnh mẽ vẫy đuôi, hung hăng quất vào mình sát thi, lại ép nó lùi về mấy bước, khoảng cách với Bạch Vân Sơn Nhân lại càng xa hơn.
Tần Tang và Ngô Nguyệt Thăng phối hợp phong tỏa, không cần đả thương địch thủ, chỉ cần cản trở, mỗi lần đều có thể ép sát thi lùi về từng chút một. Sát thi chạy trái chạy phải đều phí công cả, từ đầu đến cuối đều không thể đột phá phòng tuyến.
Cứ như thế mà qua một lúc, Bạch Vân Sơn Nhân rốt cuộc đã tế luyện hoàn tất Khốn Thiên Đâu, vươn người đứng dậy, oán hận trừng sát thi một cái, thúc giục Khốn Thiên Đâu trùm về phía đầu của sát thi, đồng thời la lớn:
-Hai vị đạo hữu mau giữ chặt nó!
Tần Tang và Ngô Nguyệt Thăng lập tức né sang hai bên.
Đồng thời, Ngô Nguyệt Thăng khẽ quát một tiếng, pháp khí cây mây phóng ra ánh sáng lục, bắn ra những hư ảnh bản thể, trói chặt sát thi lại.
Tần Tang cũng không chịu yếu thế, lật bàn tay một cái, ném ra mấy tấm linh phù dùng để vây địch.
-Ầm!
Khốn Thiên Đâu ập xuống, cuồng phong gào thét, ép những mảnh vỡ cột đá trên mặt đất thành bột mịn.
Sát Thi vừa thoát khỏi bùa chú và roi mây pháp khí, còn chưa kịp thi triển độn thuật chạy trốn, đã rơi vào trong phong trận. Phong trận hình dạng bát quái mạnh mẽ bao lấy Sát Thi, cuồng phong đột nhiên co lại, hóa thành một cỗ lốc xoáy băng màu lam, xoay tròn đè ép Sát Thi.
Phong trận khiến bụi đất xung quanh bay mịt mù, tựa như một bức màn khói màu lam xám, không có chút kẽ hở nào, không thấy được bóng dáng Sát Thi bên trong, tiếng gió bao trùm đại điện, đinh tai nhức óc, xen lẫn tiếng rống không ngừng của Sát Thi.
Có vẻ Sát Thi đã bị Khốn Thiên Đâu chế trụ.
Thấy Khốn Thiên Đâu có tác dụng, sắc mặt ba người hơi hòa hoãn, Bạch Vân Sơn Nhân lộ vẻ vui mừng, nói:
-Ta tới khống chế kẻ này, hai vị đạo hữu cứ tấn công vào trung tâm phong trận. . ."
Còn chưa dứt lời, từ trong phong trận đột nhiên truyền ra một tiếng vang rầm trời, chỉ thấy phong trận dao động, bên trong dường như bị lực lớn đánh vào, rất nhanh đã nứt ra vấy vết, từng làn gió băng lam từ từ tan biến.
Khốn Thiên Đâu trên không cũng chấn động mãnh liệt, đung đưa không vững.
Tiếp đó tiếng rống trầm thấp vang liên tục không ngừng, phong trận nhất thời xuất hiện chi chít vết nứt, bắt đầu có dấu hiệu không duy trì nổi.
Bạch Vân Sơn Nhân ngạc nhiên, vội vàng vận chuyển linh lực rót vào trong Khốn Thiên Đâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho phong trận không tan, lo lắng cắn răng thúc giục:
-Kẻ này quá mức cường hãn, Khốn Thiên Đâu không vây được nó quá lâu, hai vị đạo hữu nhanh chóng xuất ra toàn lực!