Chương 250: Kiệt Sức
Chương 250: Kiệt Sức
Thấy thế, hai người Tần Tang cũng không dám chậm trễ, lấy ra pháp khí tấn công về phía trung tâm phong trận.
Sát Thi bị vây trong phong trận không có chỗ trốn, bọn họ không cần chú ý những thứ khác, chỉ cần dốc sức tấn công, Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm và Ngô Nguyệt Thăng linh kiếm cùng lúc giải phóng toàn bộ công lực, từng đạo kiếm khí phá không mà ra, năm mười màu sắc cực kỳ bắt mắt, giống như từng áng mây hồng đánh không ngừng vào bên trong phong trận.
Không ngờ, kiếm khí bọn họ không chỉ không thể áp chế Sát Thi cường hãn, còn khiến cho Sát Thi càng thêm điên cuồng, thanh âm kêu rống như gió táp mưa rào, phong trận dao động càng ngày càng mạnh mẽ, Bạch Vân Sơn Nhân vì duy trì Khốn Thiên Đâu, bất đắc dĩ phải tiêu hao linh lực trong cơ thể, sắc mặt càng trắng xanh hơn.
Bạch Vân Sơn Nhân lòng nóng như lửa đốt, vội vàng hô to:
-Hai vị đạo hữu đừng nương tay! Khốn Thiên Đâu tiêu hao quá nhiều, ta sắp không chịu nổi rồi. Coi như hai vị không phải vì muốn báo thù cho Liễu đạo hữu, cũng phải suy nghĩ cho chính mình. Địa Sát khí sắp đuổi tới rồi, ngộ nhỡ để kẻ này trốn thoát, chúng ta không có cơ hội phá giải cấm chế trên trọng môn Huyền Thiết, đều sẽ phải chết ở chỗ này!
Bị lời nói của Bạch Vân Sơn Nhân kích động, sắc mặt Ngô Nguyệt Thăng đột nhiên trầm xuống, khẽ nói:
-Bạch Vân đạo hữu hà tất phải nói lời vô nghĩa này, Liễu đạo hữu bị Sát Thi giết chết, ta và Tần sư đệ cũng phẫn nộ không kém Bạch Vân đạo hữu, hơn nữa linh kiếm bản mệnh của Ngô mỗ còn bị tà thi làm hư hại, sao có thể tha cho nó! Bạch Vân đạo hữu an tâm chớ vội, ta sẽ kích phát Thiên Cơ Kiếm Trận, nhất định có thể giết chết tà thi.
Dứt lời, Ngô Nguyệt Thăng phất tay, linh kiếm đang tấn công hơi ngừng lại, sau đó linh hồn tiến nhập vào trong linh kiếm, miệng lẩm bẩm, ấn quyết nhanh chóng biến ảo.
Bạch Vân Sơn Nhân thấy vậy mừng rỡ.
-Ngô đạo hữu có thể vì đại thể là tốt rồi.
Trong mắt Tần Tang lại hiện lên một tia nghi ngờ.
Bọn họ tấn công lâu như vậy, hơn nữa hắn và Ngô Nguyệt Thăng phối hợp cũng khá ăn ý, cùng nhau xông lên, mặc dù Huyền Hoàng Giáp trên người Sát Thi sắp vỡ vụn, thế nhưng Sát Thi không có chút dấu hiệu suy yếu nào, ngược lại phong trận tan rã càng ngày càng nhanh.
Tần Tang liếc mắt nhìn Ngô Nguyệt Thăng, thấy hắn không phát hiện ra điều gì, nghe theo phân phó của Bạch Vân Sơn Nhân, dồn toàn lực thao túng linh kiếm, chuẩn bị kích phát một kiếm trận mạnh mẽ, Bạch Vân Sơn Nhân cũng một mặt kiên trì khốn khổ.
Thấy cảnh này, Tần Tang âm thầm nhíu mày, trầm tư chốc lát, ánh sáng trong mắt lóe lên. Dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Vân Sơn Nhân, gật nhẹ đầu với hắn, cũng giả vờ giả vịt ném toàn bộ công kích linh phù đi. mấy chục tấm linh phù đồng loạt ra tay, sức mạnh không thể coi thường, hóa thành đủ hình thái công kích, ùn ùn bay vào bên trong phong trận.
Mà sau khi hắn che dấu những lá bùa xong, trong bóng tối lại lặng lẽ rút về vài phần thần thức, uy lực Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm giảm đi nhiều.
Một bên khác, tay Ngô Nguyệt Thăng ra ấn quyết càng lúc càng nhanh, khiến người hoa mắt, linh kiếm lơ lửng giữa không trung, theo động tác Ngô Nguyệt Thăng, đột nhiên phát ra âm thanh réo rắt, kiếm khí bay vút lên, kiếm khí đỏ thẫm tựa như liệt hỏa, bên trong đại điện lạnh lẽo, nhiệt độ bỗng nhiên cao lên một chút.
Ngay sau đó, kiếm khí nhoáng một cái, chia ra thành hai thanh kiếm. Sau đó hai thanh kiếm bắt đầu phân chia tiếp, trong nháy mắt trên không trung xuất hiện mấy chục thanh kiếm khí lớn nhỏ.
-Hỏa trận!
Ngô Nguyệt Thăng ra lệnh một tiếng, mấy chục thanh kiếm khí đồng loạt, tạo thành một kiếm trận mâm tròn, vây quanh phong trận đang xoay tròn không ngừng. Toàn bộ kiếm khí đâm về phía trung tâm phong trận, tỏa ra khí thế vô cùng cường đại.
Ngô Nguyệt Thăng hai mắt trừng trừng, thét một tiếng:
-Giết!
Tần Tang ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thiên Cơ Kiếm Trận xoay nhanh như một chiếc cối xay, hắn ở Bảo Tháp Phong chưa từng thấy qua ngọc giản về kiếm trận này, có thể là Ngô Nguyệt Thăng học được từ chỗ khác, thanh thế của trận này có vẻ không nhỏ, không biết uy lực chân chính thế nào?
Không ngờ, khi Thiên Cơ Kiếm Trận sắp xuất kích, cơ thể Bạch Vân Sơn Nhân thoắt một cái, khí tức đột nhiên trở nên cực kỳ yếu ớt, hình như bởi vì tiêu hao linh lực mà kiệt sức, hai chân mềm nhũn, té ngã trên đất, bi thiết rên lên, mà Khốn Thiên Đâu không có người điều khiển, cũng từ giữa không trung rơi xuống.
Cũng gần như đồng thời, Ngô Nguyệt Thăng kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Tần Tang lập tức quay đầu, thấy Sát Thi chẳng biết đã trốn khỏi Khốn Thiên Đâu từ lúc nào, lại nhảy đến ngay bên cạnh Ngô Nguyệt Thăng, mà Ngô Nguyệt Thăng đang dùng toàn lực điều khiển kiếm trận, nhất thời không đề phòng, bị Sát Thi một trảo đánh trúng chỗ hiểm trên ngực, cả người lao đi, va mạnh vào vách đá đại điện.
Kiếm trận tan rã.
Tiếng vang cực lớn, thân thể Ngô Nguyệt Thăng giờ đây như một tấm vải rách, từ trên vách đá trượt xuống, một mảng lớn máu tươi thấm ướt mặt đất, khiến người khác nhìn mà giật mình.
Ngô Nguyệt Thăng nằm trong vũng máu không nhúc nhích, một tia khí tức cũng không thấy, có lẽ không sống nổi.
-Ngô đạo hữu!
Bạch Vân Sơn Nhân hét lên một cách thảm thiết, hai mắt rưng rưng, mặt tràn đầy vẻ tự trách, thấy Sát Thi lại muốn đến hút máu Ngô Nguyệt Thăng, hắn vội vàng móc ra một nắm linh đan lớn nhét vào miệng, cố gắng triệu hồi Khốn Thiên Đâu, muốn bao vây Sát Thi lần nữa, đồng thời vô lực hô to:
-Tần đạo hữu, ta đã kiệt sức, Khốn không giữ được nó quá lâu. Ngươi mau giết chết nó, báo thù cho hai vị đạo hữu!
Tần Tang lạnh lùng nhìn một màn này, từ Bạch Vân Sơn Nhân ngã xuống, đến Ngô Nguyệt Thăng bị Sát Thi đánh bay, trên mặt không có chút biến đổi nào.
Nghe thấy Bạch Vân Sơn Nhân thúc giục, Tần Tang liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Bạch Vân đạo hữu linh lực hết thật rồi sao? Ta không tin.
-Ngươi. . .
Mặt Bạch Vân Sơn Nhân tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Tần Tang một lúc, đột nhiên cười ha ha một tiếng, khí tức khôi phục trong nháy mắt, sắc mặt cũng hồng nhuận trở lại, nào còn nửa phần bộ dáng kiệt sức.