Chương 2585: Chạy thoát
Chương 2585: Chạy thoát
Mây đen vốn khí thế hùng hổ, che khuất bầu trời, sau khi linh kiếm hiện thế, lại lập tức tụ thành một đoàn, để lộ ra ánh mắt hoảng sợ của báo yêu đốm đen.
Cứ việc trong cảnh nội Quỷ Phương quốc, báo yêu sao lại dám càn rỡ đến nổi đánh nhau với một vị Ngũ Phù pháp - Đại chân nhân.
Lưu hầu lo lắng Đạo Đình trực tiếp xuất động đại chân nhân tới bắt, mấy năm qua một mực trốn bên ngoài, ngay cả Hầu phủ của mình cũng không dám về.
Bị mũi kiếm chỉ, so với Tần Tang, báo yêu chịu áp lực càng kinh khủng hơn.
Lông tơ toàn thân dựng đứng, báo yêu sợ hãi phát hiện, trong ánh mắt của mình chỉ còn một thanh kiếm, thiên địa vạn vật đều không còn tồn tại.
Lấy đạo nhân làm trung tâm, thiên địa nguyên khí bị linh kiếm điều động, trong rừng nổi lên gió lớn, tiếng gió rít gào, tiếng lá cây xào xạc, thiên địa nguyên khí kịch liệt lăn lộn, tiếng phong lôi điếc tai nhức óc.
Các ngọn núi gần đó đều đang chấn động, con sông nổi lên sóng lớn.
Trong hư không hiện lên hào quang năm màu chói lọi, cùng lấm tấm điểm sáng năm màu, bị đạo kiếm quang do linh kiếm chém ra triệu hoán, cuồn cuộn lao tới.
Chỉ khi nào thiên địa nguyên khí bị điều động mới có dị tượng như thế, hiện tại xuất hiện trước mắt Tần Tang và báo yêu.
Dù thời kỳ toàn thịnh, Tần Tang vẫn không thể làm được đến mức này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dẫn động thiên địa nguyên khí, lợi dụng uy áp thiên địa áp chế đối thủ, căn bản không cách nào thao túng.
Một chiêu này đối phó tu sĩ cấp thấp phi thường hữu hiệu, đối mặt tu sĩ cùng giai lại không có tác dụng gì, vẫn là phải dựa vào pháp bảo và thần thông để thủ thắng.
Đạo nhân dẫn xuất dị tượng quá kinh người, Tần Tang hoài nghi ngay cả tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ cũng rất khó làm được.
Hắn từng đọc qua cổ tịch, biết chút thần thông của tu sĩ Luyện Hư, hoàn toàn phù hợp cảnh tượng này.
"Vù! Vù!"
Cuồng phong tứ ngược trong thiên địa.
Thiên địa nguyên khí ngưng tụ đến nồng hậu dày đặc, còn đang tiếp tục hội tụ tới đây, kiếm quang hóa to bằng tốc độ kinh người.
Thiên địa nguyên khí bị hấp dẫn đến, hội tụ thành nồng đậm sương mù năm màu.
Kiếm quang vậy mà hấp thu cả sương mù năm màu, sương mù điên cuồng tụ lại, kiếm quang thình lình lại biến thành một thanh cự kiếm năm màu đỉnh thiên lập địa!
Thân kiếm khẽ nghiêng, mũi kiếm đâm vào trong mây, chỉ xéo báo yêu.
Trong lòng Tần Tang tự dưng sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé, hắn cảm thấy một kiếm này có thể đơn giản nghiền nát mình, đủ thấy báo yêu đang thừa nhận áp lực cỡ nào.
'Vù!'
Trong thiên địa đột ngột xuất hiện một đạo kiếm quang năm màu, chói mắt còn hơn lôi điện, chiếu khắp chân trời.
Kiếm thế kinh thiên!
Thời khắc này, dường như ngay cả bầu trời đều bị kiếm quang chém ra làm hai.
Báo yêu căn bản không kiên trì nổi, kiếm quang còn chưa trảm xuống, nó đã chạy mất dép, mây đen lấy tộc độ còn nhanh hơn lúc đến, điên cuồng chạy trốn.
Trong đầu nó hoàn toàn không có suy nghĩ đón đỡ một kiếm này.
Cảm nhận được sau lưng truyền đến uy thế đáng sợ, báo yêu quay đầu nhìn lại, càng sợ đến vỡ mật, ngẩng đầu rống to, hai mắt đỏ ngầu.
Cùng lúc đó, bộ lông của nó biến thành màu đỏ, phù văn kỳ dị hiển hiện bên ngoài thân, nhanh chóng che kín thân thể nó.
Ngay sau đó, huyết văn tụ lại sang hai bên sườn, biến thành một đôi huyết dực.
Huyết dực hung hăng vỗ, báo yêu lập tức hóa thành một đạo huyết quang, tốc độ bay tăng vọt.
Huyết quang và kiếm quang một trước một sau, xẹt qua chân trời.
Báo yêu dù cho bay nhanh hơn nữa, cuối cùng vẫn không nhanh bằng kiếm quang, lúc này báo yêu cảm giác được một tia dị dạng, nhưng lại không dám khẳng định, ánh mắt chợt nhúc nhích, huyết dực vỗ một cái, chỉ để lại một đạo huyết ảnh.
Huyết ảnh quay đầu, hung hãn không sợ chết, gầm thét phóng tới kiếm quang.
"Phốc!"
Ngoài dự liệu, kiếm quang và huyết ảnh lại nổ tung.
Cự kiếm có uy thế trảm thiên, yếu ớt như bọt khí, không chém trúng báo yêu, bị một đạo huyết ảnh đụng nát.
"Ầm ầm!"
Kiếm quang nổ tung, nguyên khí trong kiếm quang sụp đổ, nguyên khí hỗn loạn dị thường lần nữa dẫn phát thiên địa rung chuyển.
Thanh thế tuy mạnh, lại quá phân tán và hỗn loạn, dư ba trình độ như thế không thể ảnh hưởng đến tu sĩ Hóa Thần, chỉ có sinh linh gần đó gặp nạn, khắp nơi bừa bộn.
"Vù!"
Báo yêu bay xuống đỉnh núi, nhìn dị tượng sau lưng, nét mặt kinh hãi chưa tiêu, lại bị tức giận lấp đầy.
Lúc này nó sao không biết, một kiếm này rõ ràng phô trương thanh thế, hào nhoáng bên ngoài, căn bản không thể sánh bằng đại chân nhân chân chính.
Nếu là đại chân nhân chém ra một kiếm, nó đã chết tại chỗ rồi.
Trên thực tế, thời điểm đạo nhân chém ra kiếm này, báo yêu không phải không hoài nghi.
Nghe nói đại chân nhân của nhân tộc rất ít xuất thủ, bởi vì một khi rời khỏi Đạo Đình thì không cách nào ẩn tàng khí tức và tu vi, huống hồ nếu đạo nhân là đại chân nhân, căn bản không cần dây dưa với nó lâu như vậy.
Nhưng thế sự biến ảo khó lường, ai dám chắc đại chân nhân không có cách ẩn giấu tu vi và khí tức.
Mà lại nhân tộc tinh thông phù chú, lợi dụng linh phù có thể phát huy ra thực lực viễn siêu bản thân.
Nếu báo yêu không đủ cẩn thận, cũng không sống tới hôm nay.
Nó được mời tới trợ quyền, đạo nhân cướp sạch bảo khố không phải của nó, Lưu hầu cho thù lao lại cao hơn, vẫn không thể để nó lấy mạng đi thử kiếm chứ, thậm chí ngay cả suy nghĩ thử đều không có.
Huống chi, một kiếm này có thể điều động thiên địa nguyên khí, cùng với kiếm thế kinh khủng kia, đều là hàng thật không thể nghi ngờ.
Thiên địa nguyên khí thật lâu không cách nào bình phục.
Báo yêu nhìn nơi xa, ánh mắt âm trầm.
Một lát sau, báo yêu điều khiển hắc vân quay lại theo đường cũ, không ngoài sở liệu, rừng cây trống rỗng, hai người sớm đã không thấy tăm hơi.
Nó ngắm nhìn bốn phía, mất tung tích của đối phương, tìm kiếm trong dãy núi mênh mông, không khác mò kim đáy biển.
Báo yêu suy nghĩ chút, lấy phù lục ra báo tin, sau đó tìm kiếm tung tích địch nhân, nhưng không còn nhiệt tình như vừa rồi.
Vì đào mệnh, báo yêu liên tục thi triển duyết dực và huyết ảnh, tiêu hao rất nhiều thần thông, nó hiện tại phi thường kiêng kị đạo nhân, còn thầm hoài nghi Tần Tang cũng thâm tàng bất lộ.
Lúc này, Tần Tang và đạo nhân liễm tức tàng hình, phi độn trong núi rừng.
Tần Tang biến lại thân thể linh mộc, đạo nhân thì dán một tờ tàng hình phù lên người, mặc dù không bằng thần thông của Tần Tang, muốn qua mắt yêu binh lại dễ như trở bàn tay.
Hai người đều biết bây giờ còn chưa an toàn, yên lặng lao vùn vụt, ngẫu nhiên truyền âm trao đổi.
Trước khi động thủ, đạo nhân có chuẩn bị một con đường rút lui, Tần Tang đương nhiên cũng có chuẩn bị, nhưng bị lệch hướng quá xa.
Liên tục phi độn không ngừng lại, hai người lại gặp chút yêu binh, nhưng ngoài Tần Tang dự đoán, hắn không phát hiện đại quân bao vây, hay tung tích của yêu hầu.
Thấy đạo nhân bình tĩnh, dáng vẻ như đã tính trước, Tần Tang không ngỏi nghi ngờ, chắc gã có bố trí khác, thậm chí còn họa thủy đông dẫn.
Mấy ngày sau, hai người rốt cuộc chạy đến biên cảnh Quỷ Phương quốc, Tần Tang lo lắng sẽ bị đại quân chặn đường, nhưng không xảy ra.
Hữu kinh vô hiểm rời khỏi Quỷ Phương quốc, Tần Tang và đạo nhân thở phào nhẹ nhõm, xác nhận chung quanh tạm thời không nguy hiểm, hai người tìm thấy một khe núi, dừng lại điều tức.
"Đa tạ đạo hữu bảo vệ." Đạo nhân trịnh trọng chắp tay thi lễ.
Lấy cảnh giới của gã, vốn không thể chém ra một kiếm kia, cưỡng ép thi triển, tiêu hao rất nhiều.
Tần Tang hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không vứt bỏ gã nửa đường.
"Bần đạo Chấp Kiếm, còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của đạo hữu?"
--- ---