Chương 259: Thanh Đình
Chương 259: Thanh Đình
Thanh Đình vẫn nhìn chằm chằm Tần Tang, thấy sắc mặt của hắn như vậy thì ánh mắt ảm đạm một hồi, đột nhiên nở nụ cười thản nhiên, hé miệng, giọng nói cực kỳ suy yếu và khản đặc.
- Tần sư đệ không cần phải lưu tâm vậy đâu, với ta, cái chết cũng không phải chuyện gì đáng sợ, khụ khụ . . .
Thanh Định đột nhiên ho lên, tê tâm phế liệt.
Tần Tang lấy một viên đan dược chữa thương ra, cho Thanh Đình nuốt vào, sắc mặt của Thanh Đình trở nên tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, nàng đột nhiên nâng ngón tay lên chỉ vào một góc chồng chất đá vụn bên trong đại điện, giọng điệu có chút gấp gáp nói:
- Tần sư đệ, nơi đó có một ít mảnh xương vỡ, ngươi mau đi coi thử xem có phải có di vật gì không.
Tần Tang nhíu mày lại, âm thầm kinh ngạc, tới lúc này rồi mà Thanh Đình vẫn còn quan tâm tới di vật của bộ xương trắng kia, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Thanh Đình, Tần Tang đánh ra một đạo linh lực, linh lực hóa thành bàn tay lớn kéo đống đá chồng chất qua bên này.
Quả nhiên ở bên trong chỉ có vài mảnh xương vỡ rơi ra, còn di vật lại chẳng thấy đâu.
Tần Tang bày từng từng cái từng cái một ra cho Thanh Đình xem, vẻ chờ đợi trên mặt Thanh Đình chậm rãi biến mất, cuối cùng cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Không có cũng tốt, dù gì ta cũng sắp chết, cho dù có tìm được đi nữa cũng có thể làm được gì chứ . . .
Nói xong, đột nhiên Thanh Đình dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại để ngồi xuống, nghiêm túc nói với Tần Tang:
-Tần sư đệ, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, Thanh Đình là một người sắp chết nên không dám lãng phí thêm thời gian của Tần sư đệ nữa. Ta không nghĩ tới bên trong hang động sẽ tồn trữ nhiều Địa Sát Chi Khí đến như vậy, làm liên lụy đến Tần sư đệ và vài vị đạo hữu rơi vào hiểm cảnh. Nhưng mà Tần sư đệ yên tâm, mở huyền thiết môn này ra rồi đi thẳng về phía trước sẽ tới cấm địa của Thiên Thi Tông, sau khi Tần sư đệ đến nơi đó, mở cấm chế của cả động phủ, khẳng định có thể ngăn cản sự xâm lấn của Địa Sát chi khí, chờ những đám Địa Sát Chi Khí này lùi hết về sau là có thể rời khỏi chỗ này.
Tần Tang mắt nhìn Thanh Đình:
-Sư tỷ biết nơi này chính là Thiên Thi Tông?
Thanh Đình gật gật đầu, nhưng cũng không giải thích nhiều thêm, chỉ cười khổ nói:
-Chết ở nơi này chỉ có thể bàn giao hậu sự cho Tần sư đệ thôi. Ta vì luyện chế Hỏa Nha Trận đã bán đi hết tất cả gia sản, hiện tại trên người cũng chẳng còn lại thứ gì, chỉ có cái phù bảo này và một nửa bộ xác hắc hổ là có thể đem ra nhìn được, tất cả đều để cho Tần sư đệ, chỉ cầu Tần sư đệ có thể giúp ta một việc gấp.
Nếu chỉ là tiện tay thì dĩ nhiên Tần Tang sẽ không ngại, từ chối cho ý kiến:
-Sư tỷ mời nói.
Tiếp theo chỉ thấy Thanh Đình lấy ra một cái túi vải màu đen từ bên trong pháp y, ánh mắt Tần Tang hơi ngưng lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đúng là túi Thi Khôi!
Không biết chiếc túi Thi Khôi này là do nàng có được từ bên ngoài, hay là vừa mới có được, Thanh Đình mang theo túi Thi Khôi bên người như vậy, chẳng lẽ bên trong có cất giữ một bộ thi khôi sao?
Thanh Đình mở túi Thi Khôi ra, một chiếc quan tài thủy tinh xuất hiện, nhẹ nhàng hạ xuống ở trước mặt của hai người, thứ nằm bên trong quan tài thủy tinh không phải là thi khôi, mà là con người.
Mặt chữ quốc, mày kiếm mũi cao, dáng người khôi ngô, mặc dù đang nằm không nhúc nhích bên trong quan tài thủy tinh, nhưng trên người vẫn mang theo loại khí chất kiên nghị như cũ, mị lực bất phàm.
Bây giờ người này trông như một cỗ thi thở, không có hơi thở, làn da trắng bệch không tia huyết sắc.
Nhìn thấy mặt mũi của hắn ta, Tần Tang đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi:
-Sư tỷ, đây là Tưởng sư huynh sao?
Thanh Đình hơi hé miệng, ánh mắt nồng đậm sự yêu thương và không muốn rời xa, nhìn chăm chú gương mặt kia không dời, dường như sợ rằng sau này sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
Tần Tang im lặng, khi hắn còn là Luyện Khí kỳ, từng nghe một vài vị đồng môn nhiều chuyện tám qua, đạo lữ của Thanh Đình sư tỷ họ Tưởng, hai người tựa như đôi thần tiên quyến lữ, vô cùng ân ái. Trong một lần ra ngoài lịch lãm thì Tưởng sư huynh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghe nói đã chết rồi, không nghĩ tới là Thanh Đình sư tỷ vẫn sử dụng quan tài thủy tinh để bảo tồn thi thể của Tưởng sư huynh.
Không đúng!
Tần Tang sử dụng thần thức quét qua chiếc quan tài thủy tinh, phát hiện trong cơ thể của Tưởng sư huynh vậy mà vẫn còn dao động của Nguyên Thần, tuy rằng cực kỳ mỏng manh, tựa như chiếc đèn sắp cạn dầu.
Vậy mà hắn ta vẫn còn sống!
Thanh Đình vươn tay đặt lên trên chiếc quan tài thủy tinh, mở nắp quan tài thủy tinh ra, ôm chặt thi thể của Tưởng sư huynh vào lồng ngực, nắm lấy tay người kia nhẹ giọng nói với Tần Tang:
-Nguyên Thần của sư huynh bị thương nặng, ta nghĩ hết tất cả biện pháp đều không thể trị khỏi cho hắn, chỉ có thể làm chậm lại tốc độ tiêu tán của Nguyên Thần . . . Cái chết, đối với đôi phu thê chúng ta mà nói có chăng chính là giải thoát. Chỉ hy vọng sau khi Tần sư đệ thoát khỏi hiểm cảnh có thể an táng hai người chúng ta cùng một chỗ. Sinh cùng chăn, chết chung huyệt.
Sau khi rời khỏi quan tài thủy tinh, thân thể của Tưởng sư huynh nhanh chóng suy bại dần, dao động Nguyên Thần đang tiêu tán với tốc độ kinh người.
Đúng lúc này, một màn khiến kẻ khác phải ngạc nhiên đã xảy ra, ngón tay của Tưởng sư huynh thế mà nhẹ nhàng cử động một chút, tuy vô lực nhưng lại vô cùng kiên quyết cầm ngược lại tay của Thanh Đình.