Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Cùng Ngắm Ánh Bình Minh

Chương 270: Cùng Ngắm Ánh Bình Minh Chương 270: Cùng Ngắm Ánh Bình Minh

Cảnh bà bà chớp chớp mắt, nhìn Tần Tang thật lâu, giọng nói mang lại cảm giác tưởng niệm và cảm khái nói:

-Ngươi cũng là một người si mê tu hành . . . Quy củ của cửa tiệm bí mật, chắc là Ngô đạo hữu cũng đã nói qua cho ngươi nghe rồi, nhưng lão thân vẫn muốn nhấn mạnh một điều nữa, loại người thấy tiền liền mờ mắt, giết chết người bạn đồng hành thì lão thân nhất định sẽ giết hết! Tần đạo hữu ngàn vạn lần đừng có cảm thấy tu vi bản thân cao, bối cảnh sâu thì lão thân không thể làm gì được ngươi. Mỗi lần tụ họp ấn định đầu tháng, địa điểm là trong gian cửa tiệm nhỏ của lão thân. Tần đạo hữu để lại vị trí động phủ, lão thân sẽ an bài người liên lạc với ngươi.

Tần Tang và Ngô chưởng quỹ liếc nhau, đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới lại dễ qua ải như vậy, nhưng Tần Tang không hề khó chịu chút nào, vội vàng nói đồng ý ý, đem vị trí của Hồi Long Quan lưu lại.

Sau đó Tần Tang liền giải thích rõ ý định trong tương lai.

Lão bà bà không có hỏi nhiều, nói:

-Lão thân đã biết, nếu như có tin tức thì nhất định sẽ đưa tin đến Hồi Long Quan để báo cho Tần đạo hữu biết.

Đảo Tê Long.

Hòn đảo dài và hẹp, hình dạng giống như một con Thương Long đang nằm sấp, do đó mà được đặt tên như vậy. Diện tích của hòn đảo nhỏ không lớn, nhưng linh lực dồi dào, là động phủ thượng cấp, trước đó đã có chút danh tiếng, nhưng sau khi bị huynh đệ Liễu thị chiếm giữ, thanh danh của Đảo Tê Long lại càng thêm vang dội hơn nữa.

Huynh đệ Liễu thị học cùng một môn công pháp, điều hiếm thấy chính là thiên phú cũng không tệ, cả hai đều đột phá tầng thứ mười ba của Luyện Khí kỳ khi còn trẻ, nếu như vận khí tốt, còn có khả năng đạt đến Trúc Cơ.

Khi họ ở Luyện Khí kỳ đã có thể hợp sức chống lại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu như đột phá Trúc Cơ, thực lực sẽ càng thêm mạnh mẽ hơn, cho nên có tiếng tăm rất lớn ở bên trong tán tu, không người nào dám trêu chọc.

Những người thuộc Liễu thị sống trên Đảo Tê Long, dưới sự che chở của huynh đệ Liễu thị cũng đã trải qua một cuộc sống thoải mái không màng đến danh lợi, nhưng loại yên bình này, sau khi huynh đệ Liễu thị qua đời, nhất định sẽ bị phá vỡ.

Sáng sớm hôm nay, quản gia của Liễu phủ xưa nay vốn thận trọng bỗng nhiên vẻ mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng xông vào đại trạch, bị vấp phải bậc cửa một cái suýt nữa là ngã nhào, chật vật vô cùng, nhưng cũng hoàn toàn không để tâm đến.

Phu nhân Liễu Giang nghe được tiếng động, từ trong phòng đi ra, lông mày nhíu chặt, có chút không vui chất vấn:

-Ngô bá gặp phải việc gấp gì, mà lại vội vàng như vậy?

-Đại phu nhân, tai hoạ rồi! Tai hoạ rồi!

Ngô bá bước nhanh chạy đến bên cạnh phu nhân, thì thầm vài câu.

Sắc mặt của Liễu phu nhân nhanh chóng thay đổi, ngạc nhiên kêu lên:

-Lời này là thật chứ?

Ngô bá vô cùng đau đớn:

-Hai vị lão gia... Ở ngay bên trong từ đường!

Tần Tang ẩn thân trong góc tối, không hề xuất hiện, nhìn thấy người của Liễu gia đã phát hiện ra di thể của huynh đệ Liễu thị, thì lướt nhẹ rời đi, còn về phần Liễu gia mất đi trụ cột, sau này muốn đi con đường nào, cũng không phải là việc hắn có thể quản được.

Sau khi nhờ cậy chủ tiệm Ngô giúp đỡ tìm kiếm Quỷ Điêu Linh và luyện chế Phệ Nguyên Trùy, Tần Tang lập tức rời khỏi phường thị, xử lý kết thúc việc này, hắn muốn đi Đảo Minh Cầm để chôn cất hai vợ chồng Thanh Đình sư tỷ, lại đi ngang qua Đảo Tê Long, tiện thể đưa thi thể của huynh đệ Liễu thị trở về.

Không đề cập đến người của Liễu gia hoảng hốt như thế nào, Tần Tang một mạch đi về phía Nam, mất hơn mười ngày mới tìm được hòn đảo nhỏ kín đáo kia ở bên trong khu vực mà Thanh Đình sư tỷ đã nhắc đến.

Đảo Minh Cầm là tên do hai vợ chồng Thanh Đình đã đặt, không phải là một hòn đảo được nhiều người biết đến, toàn bộ đảo chính là một ngọn núi, không có đặc điểm gì, cũng không xinh đẹp, chỉ có vách đá quay mặt ra mặt nước ở phía Đông, là lộ ra dốc đứng.

Ở trên vách đá, bỗng nhiên có một bức tranh rất lớn được điêu khắc bằng bảo kiếm, hay nói cách khác là pho tượng.

Một nam một nữ ôm nhau hạnh phúc, nhìn về phía Đông xa xa, có thể ngắm tia nắng ban mai và ánh bình minh cùng nhau mỗi ngày.

Thời gian của pho tượng hẳn là cũng không ngắn, có nhiều vết loang lổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, chính là do Tưởng sư huynh và Thanh Đình sư tỷ đã khắc vẽ.

Ở bên cạnh pho tượng, có một căn phòng bằng đá, bên trong có một số đồ dùng sinh hoạt đơn sơ.

Tần Tang có thể tưởng tượng ra được, sau khi Tưởng sư huynh xảy ra chuyện, Nguyên Thần ngày càng suy yếu dần, Thanh Đình sư tỷ vì tìm kiếm biện pháp trị liệu cho Tưởng sư huynh, mà cả ngày bôn ba ở Tu Tiên Giới, cầu cứu khắp mọi nơi, một tia hi vọng cũng phải nắm chắc, không dám có chút buông lỏng nào.

Chỉ khi trở lại nơi này, ngắm nhìn mặt trời mọc, nhớ lại những ngọt ngào của trước kia, mới có thể tạm thời thả lỏng như vậy, lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Một chữ tình này, thật làm cho người khác không thể nào thấu hiểu được.

Tần Tang nhẹ nhàng than thở, vung kiếm đào một cái huyệt mộ ở phía dưới pho tượng, chôn cất hai vợ chồng Thanh Đình ở đó, dựng xuống một tấm bia đá, vốn định viết một quyển bia ký, sau đó lại coi như thôi, chỉ khắc lên vô cùng đơn giản: Mộ của vợ chồng Tưởng Nghị, Thanh Đình, tiếp đó lại bày ra một vài trận khí đã được chuẩn bị kĩ càng.

Hai cái trận pháp nhỏ, một cái là Chướng Nhãn Pháp, còn một cái là cấm chế bảo vệ.

Tần Tang vốn nên trực tiếp rời đi, nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn xem pho tượng chậm chạp không nhúc nhích, những ký ức vốn đã để qua sau đầu, lại tranh nhau chen lấn bừng lên.
Bình Luận (0)
Comment