Chương 2722: Chiến hai yêu
Chương 2722: Chiến hai yêu
Tần Tang nhiều lần đi tới đi lui giữa Trị Đàn và Cụ Sơn Trị, biết rõ đến lúc nào đó sẽ gặp phải yêu tộc, liền ra lệnh cho xà yêu lấy tài vật mở đường, tìm hiểu tin tức trong Quỷ Phương quốc.
Ấn oán giữa các thế lực yêu vương, hắn cũng đại khái hiểu rõ, chuẩn bị nhiều cách để ứng phó.
Vị yêu vương Linh Việt kia, lãnh thổ ở cực bắc Cương Sơn Trị, gần biên cảnh Quỷ Phương quốc.
Xưa nay điệu thấp, yêu hầu dưới trướng ít động thủ, nên thanh danh không hiện, bởi vì đều là kẻ không hỏi tục vụ, hiếm khi lộ diện.
Tần Tang dùng thân phận này, vừa vặn phù hợp để đối phó bọn chúng.
Loại ngụy trang này không có khả năng thành công trăm phần trăm, chỉ cần làm giảm địch ý của đối phương, Tần Tang sẽ có cơ hội thoát thân.
Người thấp bé dò xét Tần Tang, không khỏi kinh ngạc, khí tức của gia hỏa này không kém hơn mình, lại cam nguyện sống trong yêu quốc.
Bất quá, những chuyện tương tự không phải hiếm, số ít gia hỏa không muốn bị kéo vào phân tranh, tình nguyện ẩn thân, làm vương hầu tiêu dao tự tại.
"Ta hỏi ngươi, tới đây làm gì?" Người thấp bé hùng hổ dọa người.
"Tại hạ thường xuyên đi sâu vào Nghiệt Nguyên săn hung, trước đây không lâu vì truy đuổi một con hung thú, bất tri bất giác đuổi đến tận đây, mất mục tiêu, đang muốn trở về đô thành, nếu hai vị có việc, tại hạ sẽ rời đi."
Tần Tang thêu dệt vô cớ một hồi.
Hai yêu nghe vậy, thần sắc thoáng hòa hoãn, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.
Người thấp bé nhìn sang người mặc giáp, hai mắt của giáp nhân sáng rực thần quang, một lát sau khẽ lắc đầu.
Trầm ngâm một lát, người thấp bé nói: "Đã như vậy, việc này không liên quan đến ngươi, nhưng ta cần báo cáo lên trên, ngươi đi theo chúng ta, gặp Phù đạo hữu một lần, sau khi xác định thân phận của ngươi, sẽ thả ngươi rời đi."
"Xin hỏi vị Phù đạo hữu kia là ai?" Tần Tang nhíu chặt mày, thần sắc đầy cảnh giác.
"Ngươi không biết yêu hầu đệ nhất dưới trướng Linh Việt Vương sao? Lấy thanh danh của Phù đạo hữu, hơn nữa còn cầm dụ lệnh của vương gia mà đến, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, ngươi không cần lo lắng."
Người thấp bé cười nhạo Tần Tang nhát gan.
"Thì ra là Phù hầu đại danh đỉnh đỉnh, tại hạ sao lại không tin."
Tần Tang nhẹ nhàng thở ra, thần sắc như thường bay lên không trung.
Hai yêu cũng bay lên, lao vùn vụt về phía trước, để Tần Tang theo ở phía sau.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn giống như rất quen nhau, không khí khẩn trương hóa thành vô hình.
"Không biết còn bao xa mới gặp Phù hầu?"
Tần Tang theo sau một hồi, thấy hai yêu một mực tìm kiếm lung tung không mục đích, không hề dự định rời đi, nhịn không được hỏi.
Người thấp bé không quay đầu lại, chỉ nói: "Đừng vội, Phù đạo hữu ở hướng Nam, chúng ta lục soát xong khu vực này thì sẽ đưa đạo hữu đến gặp."
Ánh mắt của Tần Tang lấp lóe, trên đường đi, hắn bất động thanh sắc nói lời khách sáo, đáng tiếc hai yêu rất căng, đến bây giờ cũng không rõ xảy ra biến cố gì.
Bất quá qua mấy lần truy hỏi, hắn biết được một chút tin tức.
Thí dụ như, chung quanh có hơn tám yêu hầu, Linh Việt Vương hầu như dốc hết toàn lực, chia ra lục soát khu vực lớn, tìm kiếm cái gì đó.
Yêu hầu đều ở đây, vậy Linh Việt Vương đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, Tần Tang tỏa ra hàn ý, nhất định phải nhanh thoát thân, tuyệt không thể bị dẫn đến gặp Phù hầu!
Hắn ngụy trang thân phận chỉ giấu diếm được nhất thời, không thể thoát được ánh mắt xem kỹ, vạn nhất bị đưa đến trước mặt yêu vương, thì không xong rồi.
Nhưng hai yêu không buông tha, muốn thoát khỏi không phải chuyện dễ.
Trong mắt Tần Tang hiện lên sát cơ, thầm tính toán, ngữ khí như thường nói: "Không biết hai đạo hữu đang tìm vật gì, bần đạo bất tài, có mấy môn thần thông, chắc sẽ giúp ít được."
Lời vừa nói xong, giáp nhân hơi động tâm, nó liên tục thi triển Tử Thiên đồng, tiêu hao rất lớn, có người chia sẻ, thay phiên tìm kiếm, sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.
Đáng tiếc khí tức của đối phương mặc dù hoàn toàn khác mục tiêu của bọn họ, nhưng thân phận không rõ ràng, không cách nào tín nhiệm.
Giáp nhân há miệng, đang muốn nói cái gì, chợt biến sắc.
Không một dấu hiệu nào, sau lưng bộc phát một luồng khí thế cực kỳ khủng bố, cỗ khí thế này ẩn chứa uy áp thiên địa, còn kinh khủng hơn Phù hầu!
Uy áp thiên địa ập đến, làm tâm thần của hai yêu rung mạnh.
Hai yêu không hoàn toàn tin Tần Tang, một mực đề phòng hắn, nhưng vạn vạn không khờ đến, người này đáng sợ như thế.
Tần Tang sớm đã dung hợp cùng pháp tướng, lúc này ầm vang bộc phát, ngay cả Hạ Hầu cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ đều bị chấn động, huống chi hai yêu.
Uy áp thiên địa bao phủ hai yêu, đồng thời một luồng hàn phong tuôn ra từ tay áo của Tần Tang, sau đó thân thể của hắn hòa lẫn vào trong hàn phong, điên cuồng lao tới.
Hàn phong lao thẳng đến giáp nhân.
Cứ việc hai yêu giữ khoảng cách với Tần Tang, nhưng một ít khoảng cách này thật sự không có ý nghĩa gì.
Bốn con Đằng Xà giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt vây quanh giáp nhân, cuồng phun hàn diễm, hàn khí đáng sợ đông kết cả hư không, còn có hắc hỏa đang hừng hực thiêu đốt.
Cùng lúc đó, Tần Tang thoáng lao qua giáp nhân, lấy tốc độ kinh người bay thẳng đến người thấp bé.
Tiếp theo trên cái lưng cong của yêu này dâng lên một hắc cầu, hắc cầu bạo tạc, hóa thành màn bình chướng màu xám, trái lại bao phủ tới Tần Tang.
Trước mắt Tần Tang có một đạo điện quang xẹt qua, đuôi bọ cạp tới gần, đầu nhọn lập lòe hàn quang nguy hiểm.
Hai người dám dẫn Tần Tang theo, không có khả năng bỏ bê phòng bị, chỉ là không ngờ tới Tần Tang lại dám xuất thủ, khí thế còn kinh người như thế.
Đối mặt đuôi bọ cạp gần trong gang tấc, Tần Tang lại nhìn như không thấy, lực lượng pháp tướng và Đại Kim Cương Luân Ấn tề động, thân mặc Minh Sơn Khải, thi triển đủ loại phòng ngự, không giữ lại chút nào.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đầu nhọn đâm lên cổ của Tần Tang, nhưng không thể đâm xuyên qua áo giáp, ngược lại bị phản chấn bắn lên.
Tần Tang chỉ hơi mất thăng bằng, khí thế lao tới không giảm chút nào, lòng bàn tay hiển hiện gay máu, một chưởng vỗ tới màn xám.
"Phốc!"
Màn xám bị đâm thủng một lỗ lớn.
Thấy Tần Tang sắp thoát khốn.
Người thấp bé kinh sợ tới cực điểm, hai đại thần thông của mình chẳng những không cách nào làm tổn thương Tần Tang, ngay cả ngăn cản một lát đều không được.
Trong lúc hoảng sợ, người thấp bé cuống quít muốn phá vỡ vòng ngọc trên cổ tay phải.
Nhưng khi trong đầu vừa sinh ra suy nghĩ này, đỉnh đầu chợt hiện kiếm quang, từ trên trời giáng xuống, sát ý vô biên công kích tâm thần nó.
Thất Phách Sát Trận!
Tần Tang ngưng mắt lại, khí thế lao tới trước tăng mạnh ba phần, nhấc tay bắt được đuôi bọ cạp, dùng sức kéo mạnh, khí huyết hóa ấn, không giữ lại chút nào đánh ra.
Lúc trước hắn thấy vòng ngọc lấp lóe, lưu ý bảo vật này, khi đó người thấp bé nghiêng tai lắng nghe gì đó.
Tần Tang hoài nghi đó là một kiện pháp khí liên lạc, trước khi động thủ hắn đã có kế hoạch, không cho yêu này cơ hội phá vỡ vòng ngọc.
Từ lúc Tần Tang đánh lén đến giờ, bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Hai yêu không nghĩ tới, hai chọi một lại bị chấn nhiếp, không hề có lực hoàn thủ.
Người thấp bé cảm thấy không ổn, muốn chấn vỡ vòng ngọc cũng đã chậm!
Phốc!
Một chưởng của Tần Tang đánh lên phần gáy của người thấp bé.
Gay máu đâm ra một cái lỗ máu.
Chưởng này còn ẩn chứa mười thành lực lượng Đại Kim Cương Luân Ấn, người thấp bé phun máu tại chỗ, xương sống lưng sụp đổ.
Gần như cùng thời khắc đó, sát kiếm đến, một kiếm mất mạng!
Tần Tang nhanh như điện, bàn tay bắt được vòng ngọc chưa bị thôi động, đang muốn nghĩ cách phong ấn, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn thi thể người thấp bé chằm chằm.
Lúc yêu này tuyệt khí, một loại ba động kỳ dị trên cơ thể nó lan tràn ra.