Chương 274: Mật Đàm
Chương 274: Mật Đàm
-Ừm.
Cảnh Bà Bà đem thành phẩm trong tay bày ra trên quầy, chậm rãi ngẩng đầu lên mở miệng:
-May mắn Tần đạo hữu đuổi tới kịp thời, nếu không đêm nay bọn họ sẽ trở về. Tần đạo hữu chờ một lát, lão thân sẽ gọi tỷ muội họ quay lại ngay.
Tỷ muội?
Hai nữ tử sao?
Tần Tang âm thầm nói nhỏ, xin phép cáo biệt Cảnh Bà Bà, đi vào hậu đường Đào Trúc Hiên.
Ở bên trong Đào Trúc Hiên chỉ bán một ít vật phẩm thủ công, chất liệu đều là dùng cành đào hoặc là cây trúc, tuy nhiên ba lần Tần Tang tới đây, đây là lần đầu tiên gặp Cảnh Bà Bà làm việc, mới biết được đều là bà ta tự tay chế tác.
Những thành phẩm này cực kì tinh xảo, nhưng giá cả đắt đỏ, người bình thường rất khó chấp nhận nổi giá cao như vậy để mua một món đồ bài trí, hơn nữa vị trí vắng vẻ, việc buôn bán vô cùng ảm đạm
Tần Tang đưa mắt nhìn qua, nhiều ngày như vậy mới bán được hai món, đương nhiên Cảnh Bà Bà chắc chắn không thèm để ý những thứ này.
Liền với hậu đường Đào Trúc Hiên là vị trí bí điếm, nhưng thật ra là một sảnh lớn lộ thiên, bên trong trưng bày một ít ghế trúc, rất là đơn sơ, Tần Tang tùy ý ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, không đến một khắc đồng hồ đã nghe phía ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Cảnh Bà Bà dẫn theo hai nữ tử trẻ tuổi đi tới.
Vẻ bề ngoài của hai nữ tử nhìn mới chừng ba mươi tuổi, ngoại hình không phải xuất chúng, nhưng cũng đủ được coi là xinh đẹp, bộ dạng có mấy phần giống nhau, nhìn là biết ngay tỷ muội ruột thịt.
Dáng người nữ tử đi phía trước có vẻ cao gầy, tu vi là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, người phía sau nàng ta thấp hơn một cảnh giới.
Nhìn rõ tu vi hai người, Tần Tang cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, hai tu sĩ Luyện Khí kỳ hẳn là cũng không có quá nhiều lòng ham muốn.
Có thể nhìn ra được hai nữ tử này cực kì cung kính với Cảnh Bà Bà, Cảnh Bà Bà đi đầu tiên, chỉ vào Tần Tang mà nói:
-Vị này chính là Tần Tang đạo hữu mà ta nói với các người.
Lại nói với Tần Tang:
-Các nàng là tỷ muội Nhạc gia, người có tu vi cao hơn là tỷ tỷ Nhạc Hành, còn người kia là muội muội Nhạc Nhu.
Tần Tang mỉm cười chắp tay:
-Tần Tang bái kiến hai vị đạo hữu.
Hai nữ tử nhìn nhau, đáp lễ nói:
-Không dám, Nhạc Hành, Nhạc Nhu bái kiến Tần tiền bối.
Cảnh Bà Bà ho nhẹ một tiếng:
-Tần đạo hữu, phụ thân của hai tỷ muội họ đã từng là thành viên bí điếm, các ngươi cũng không cần khách sáo, có gì cần thiết thì nói rõ là được, không cần quanh co lòng vòng, lão thân ở một bên làm chứng, sẽ không nói xen vào, được hay không được là do chính các ngươi thảo luận.
Nói xong, Cảnh Bà Bà liếc mắt nhìn Tần Tang.
Tần Tang thầm nghiêm túc hơn, biết rõ Cảnh Bà Bà đang im lặng cảnh cáo hắn, thành viên bí điếm tự giết hại lẫn nhau là điều mà Cảnh Bà Bà căm thù đến tận xương tuỷ nhất.
Ba người ngồi đối diện nhau, Cảnh Bà Bà ở một bên giả vờ chợp mắt, Tần Tang dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
-Hai vị đạo hữu, tại hạ đang tìm tại một loại vật phẩm thuộc về linh tuyền cạn kiệt, tốt nhất là loại Linh Tuyền tự khô kiệt, đương nhiên bị ngoại lực làm khô cạn cũng có thể tạm chấp nhận được, Cảnh Bà Bà đưa tin, nói hai vị đạo hữu có tin tức loại bảo vật này?
Nghe Tần Tang nói như vậy, tỷ tỷ Nhạc Hành cũng thoải mái nói nói:
-Không dám gạt Tần tiền bối, chúng ta không chỉ có tin tức vật này, mà hơn thế trên tay vừa vặn có một kiện.
Không nghĩ tới trong tay các nàng đã có ngay, không cần hao phí thời gian và linh lực đi chỗ khác bôn ba.
Tần Tang thầm mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh hỏi:
-Nếu hai vị đạo hữu đã để bà bà thông báo cho Tần mỗ thì hẳn là có ý muốn trao đổi? Vậy không biết cần vật gì trao đổi thì hai vị đạo hữu mới nguyện ý ra tay?
Nhạc Hành và Nhạc Nhu liếc nhìn nhau, trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, cắn môi nói:
-Chúng ta muốn một tòa động phủ có chứa Linh Nhãn.
Mặt mũi Tần Tang tối sầm, lông mày nhăn chặt lại.
Hắn không hề che giấu, rõ ràng làm cho tỷ muội Nhạc gia xem, bởi vì cái giá thực sự hơi cao.
Trong tán tu, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có thể tìm được một Linh Mạch dồi dào linh lực đã rất đáng để vui sướng rồi, có được Linh Nhãn hay không hoàn toàn dựa vào may mắn, còn linh tuyền thì càng là có thể gặp chứ không thể cầu.
Một môn phái lớn mạnh như Thiếu Hoa Sơn, chiếm cứ nơi có linh mạch lớn nhất mới có năng lực cho đệ tử Trúc Cơ kỳ môn hạ những động phủ có linh khí nhiều ngang với nơi có linh nhãn.
Sở dĩ Tần Tang có thể dùng mấy món pháp khí của mình để mua được một động phủ chứa Linh Nhãn là vì bạch miêu vội vã muốn tới Thiên Yêu Khâu cầu đạo, nó không tin tưởng vào loài người, lại không còn con đường nào khác. Hơn nữa môn bí pháp Độn Linh Quyết của hắn có thể giúp nó bảo vệ tính mạng.
Phải nói rằng tỷ muội Nhạc gia muốn dùng chỉ là một linh tuyền khô kiệt để đổi lấy một động phủ chứa Linh Nhãn có hơi mơ mộng hão huyền.
Nhưng Tần Tang bắt buộc phải có được vật từ Linh Tuyền, cho nên sau khi nghe tỷ muội Nhạc gia nói ra điều kiện, hắn cũng âm thầm suy nghĩ.
Động phủ có Linh Nhãn chân chính hắn có biết hai nơi.
Một là động phủ trong mỏ linh thạch trên đảo, đó là một động phủ chứa Linh Nhãn, vốn người phụ trách mỏ linh thạch nơi đó là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng bây giờ nó đã bị Thân Hữu Đạo chiếm giữ.
Khi linh thạch bị khai thác gần như cạn kiệt, linh mạch và Linh Nhãn cùng sinh sẽ chậm rãi khô kiệt, nhưng thời gian khô kiệt không nhanh, ít nhất phải mất trăm năm trở lên.
Tuy nhiên linh mạc ở nơi đó suýt thì bị đám người Thân Hữu Đạo phá hủy, sự tổn hại đó sẽ khiến tốc độ Linh Nhãn khô kiệt tăng nhanh hơn.