Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 275 - Chương 275: Được Rồi

Chương 275: Được Rồi Chương 275: Được Rồi

Mặt khác, cho dù mỏ linh thạch sắp khô kiệt, hắn cũng không thể mua được, các mạch lớn nhỏ cắm sâu trong lòng đất, dù khai thác chậm rãi cũng được một con số kinh người. Hắn cũng không thể đi làm thợ mỏ, hơn nữa mỏ linh thạch rất khó để khai thác, phải chú ý rất nhiều, không phải cứ tu vi cao là có thể làm được.

Hắn có thể mời người về quản lý, nhưng tự ý đem động phủ giao cho cho người ngoài, sư môn chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cái thứ hai là địa huyệt bên trong phân đàn Thiên Thi Tông.

Nhưng không cần nghĩ Tần Tang cũng cảm thấy không có khả năng, nếu như nơi đó là động phủ chứa Linh Nhãn bình thường thì cũng thôi đi, trời đất tạo ra ba Linh Nhãn cùng một chỗ, nếu so ra thì không thể bằng Linh Tuyền chân chính, nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải đỏ mắt ghen tị.

Sau khi hắn cùng Vu sư huynh báo tin tức cho tông môn, chắc chắn tin tức về địa huyệt đó đã được truyền ra.

Mặc dù khoảng cách hơi xa một chút, nhưng sức hấp dẫn của động phủ Linh Tuyền có thể khiến cho người ta hoàn toàn bỏ qua một chút khoảng cách này, nếu như đã truyền ra ngoài thì đừng nghĩ tới chuyện lấy lại.

Cho nên lúc rời khỏi Chưởng Môn Phong, Tần Tang không hỏi, Chử sư huynh cũng không nói.

Tuy nhiên, nếu đã là giao dịch, đề ra điều kiện cũng có thể mặc cả.

Người có tu vi cao nhất của hai tỷ muội Nhạc gia mới tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, một Linh Mạch dồi dào linh lực cũng đủ chống đỡ cho họ tu luyện, điểm mấu chốt có lẽ là ở chỗ này.

Nhưng không biết Bạch Vân Sơn Nhân ở Bạch Vân Đảo là dạng người thế nào, nếu như người này không có bằng hữu thực lực rất mạnh, ngược lại có thể cưỡng ép chiếm được.

Nghĩ đến đây, Tần Tang mở miệng nói:

-Nhạc đạo hữu, ta còn chưa nhìn thấy vật từ linh tuyền trong tay hai vị, không biết có thể cho ta xem trước để mở mang tầm mắt?

Nhạc Hành gật đầu nói:

-Nên như vậy.

Nói xong, nàng đưa tay xoát nhẹ một vòng trên túi Giới Tử, sau đó một đoạn rễ cây khô héo xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, còn rất sảng khoái đưa cho Tần Tang nhìn.

Rễ cây lớn bằng hai cái đầu người, phía trên rễ cây kết lại thành hình quả cầu, hiện ra ánh sáng kì dị, giống như khoáng thạch, do Linh Tuyền gội rửa mà ra, không chênh lệch bao nhiêu so với miêu tả trong điển tịch.

Tần Tang trả rễ cây lại, suy nghĩ một chút rồi nói:

-Vật từ linh tuyền khô kiệt tuy hiếm thấy nhưng không phải vật quý báu, Nhạc đạo hữu rao giá như vậy không khỏi quá cao, ta dám nói cho dù ngươi hỏi tất cả mọi người ở bốn phường lớn cũng không có bất kì ai đồng ý với mức giá này. Ngươi xem thế này, Thiếu Hoa Sơn có nuôi dưỡng Linh thú tìm kiếm Linh Mạch, ta tới giao linh thạch để cho hai vị dùng một năm. Vân Thương Đại Trạch rộng lớn mênh mông, linh mạch xuất hiện khắp nơi, nói không chừng thật sự có thể khiến các ngươi tìm được Linh Nhãn.

Nhạc gia tỷ muội đều không trực tiếp đồng ý hay từ chối, hai người nhìn nhau, nói:

-Tiền bối có thể để cho tỷ muội chúng ta thương lượng một chút được không?

Tần Tang tỏ ý xin cứ tự nhiên.

Cảnh Bà Bà chỉ một ngón tay về phía trước chính đường, thản nhiên nói:

-Chính đường có cấm chế cách âm, các ngươi đi phía trước đi.

-Đa tạ hai vị tiền bối đã châm chước. . .

Nhạc Hành lôi kéo Nhạc Nhu bước nhanh đi tới phía trước, sau đó tạo một màn cấm chế cách âm, Nhạc Nhu có chút tức giận oán trách nói:

-Vân Thương Đại Trạch không chỉ có vô số yêu thú, còn có rất nhiều ác nhân chờ đợi giết người chiếm lấy bảo vật. Chúng ta mang theo linh thú rêu rao khắp nơi thì e cho dù chết cũng không biết vì sao, ta thấy hắn không có chút thành ý nào cả!

-Được rồi.

Nhạc Hành kéo nàng một cái:

-Linh thú do Thiếu Hoa Sơn nuôi dưỡng hẳn sẽ không kém, cái giá thuê một năm khẳng định không thấp, thành ý của Tần tiền bối thế cũng không quá nhỏ.

Nhạc Nhu trừng mắt:

-Tỷ tỷ định cứ vậy mà bán rễ cây đi?

Trên mặt Nhạc Hành như có điều suy nghĩ:

-Bán thì chắc chắn là phải bán! Rễ cây được tổ tiên truyền lại, mấy trăm năm rồi cũng không thể sinh ra một giọt nước suối, có thể thấy được truyền thuyết là có thật, Linh Tuyền một khi đã khô thì sẽ không bao giờ khôi phục. Nhưng chắc chắn không thể bán đi dễ dàng như vậy, ta muốn làm theo bàn bạc chúng ta trước đó.

Lông mày Nhạc Nhu nhíu chặt:

-Còn chưa biết hắn là dạng người gì, ngộ nhỡ bên trong thật sự là động phủ chứa linh nhãn, mà chưa chắc Cảnh Bà Bà đã có thể chấn nhiếp được hắn ta, liệu có...

-Có lẽ là không.

-Nhạc Hành trầm ngâm nói:

-Tần tiền bối nói không sai, vật từ Linh Tuyền đúng là hiếm thấy nhưng không phải là bảo vật, trước đó cha mẹ cũng đã muốn bán, nhưng cơ bản giá cả quá cao không ai muốn. Ta cố ý nói động phủ chứa Linh Nhãn, hắn cũng không giận dữ, mắng mỏ chúng ta mà ngược lại giống như đã suy nghĩ tỉ mỉ. Như vậy có thể thấy được, thứ nhất hắn đúng là thành tâm muốn mua, thứ hai động phủ chứa Linh Nhãn với hắn mà nói cũng là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nghe nói ở Thiếu Hoa Sơn, mỗi tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều có thể phân chia đến một phần Linh Nhãn, đây là sức mạnh của đại tông môn...

Nhạc Hành hâm mộ thở dài:

-Hiếm thấy rễ cây có thể bán được giá tiền tốt như vậy, có Cảnh Bà Bà hòa giải, có thể nói Tần tiền bối là lựa chọn tốt nhất. Tỷ muội chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng gắng sức tu luyện, cho dù có gặp được tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác có dư tiền tài cũng chưa chắc có thể tin cậy. Chỉ cần tìm được một động phủ thượng cấp thì chúng ta mới có hy vọng lên tới Trúc Cơ. Nếu không tới được Trúc Cơ, chúng ta chỉ có thể nhìn chứ không thể vào, giữ lại còn có nghĩa lý gì?

Nhạc Nhu suy nghĩ một hồi, gắng gượng nói:

-Được rồi. . .
Bình Luận (0)
Comment