Chương 2876: Xiên cá
Chương 2876: Xiên cá
Lão hán giơ tay lên, làm bộ muốn đánh.
"Hì hì. . . . ."
Tiểu nam hài như cá chạch xông vào buồng nhỏ trên tàu, chỉ chốc lát sau bên trong truyền ra thanh âm hô to gọi nhỏ.
"Oa! Gia gia hôm nay đánh thật nhiều cá nha."
"Oa! Vẫn còn một đầu Hoàng Nha Tử!"
"Rất lâu chưa ăn Hoàng Nha Tử, năm ngoái đầu kia thơm quá, thật béo!"
. . .
Tiểu nam hài hô to gọi nhỏ, động tác lại nhanh nhẹn, đem nồi gia vị đến đầu thuyền, lấy cá trong giỏ ra giết tốt, lại đi đuôi thuyền tìm vật liệu.
"Oa!"
Chợt thấy thanh mã, tiểu nam hài nhịn không được hô to: "Con ngựa thật là cao to uy vũ!"
Nam hài nào mà không muốn có một thớt bảo mã, huống hồ là một con ngựa thần tuấn như thế.
Tiểu nam hài nhìn chằm chằm thanh mã đến xuất thần, sau đó mới chú ý tới Tần Tang và tiểu Ngũ.
Khi thấy tiểu Ngũ, tiểu nam hài lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác xem trong chốc lát, bỗng nhiên mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, ôm lấy một bó củi, soạt soạt soạt chạy lại đầu thuyền, đến bên cạnh gia gia, chỉ vào đuôi thuyền lắp bắp nói: "Gia gia, nàng. . . Nàng bị mù hả?"
Lão hán giật nảy mình, nhìn trộm qua, thấy đuôi thuyền không phản ứng gì, nhẹ nhàng thở ra: "Người ta có thể con mắt không được khoẻ, nhanh đi nấu cơm đi, gia gia đói bụng."
"Vâng!"
Tiểu nam hài trở lại một bên lò, thành thạo nấu cơm, buồng nhỏ trên tàu có một hán tử áo xanh đi ra ngoài hỗ trợ.
Bọn gã lấy từ trong bao quần áo ra một khối thịt khô, rửa sạch sẽ cắt miếng, ép ra dầu trơn, cùng cá sông hầm thành một nồi, chỉ chốc lát sau mùi thơm nức mũi.
Lúc bận rộn, tiểu nam hài thỉnh thoảng liếc trộm đuôi thuyền, tiểu tâm tư căn bản không che giấu được.
Khách trong khoang thuyền lộ ra nụ cười thân thiện, cười làm tiểu nam hài thẹn đỏ mặt, quay lưng đi.
'Ùng ục ục. . .'
Cá sông thịt khô, canh trong nồi cuồn cuộn.
Cá sông tươi, thuần hương thịt son, mùi thơm nồng nặc bay vào buồng nhỏ trên tàu, lại trôi hướng đuôi thuyền.
Chu Tước lập tức tỉnh thần, nhìn chằm chằm đầu thuyền, hận không thể trực tiếp nhào vào trong nồi đoạt một khối.
Tiểu Ngũ khẽ nhăn mũi nhỏ, cũng quay đầu lại, nhưng trên mặt đồng thời không có vẻ vội vàng, cứ như vậy lẳng lặng 'Nhìn xem'.
"Đây chính là khói lửa nhân gian . . ."
Tần Tang nhìn sơn cảnh hai bên bờ nhanh chóng biến mất, sinh lòng cảm khái, chính mình cũng quên mất hương vị khói lửa nhân gian này.
Đám khách nghe mùi thơm làm đói bụng, nhao nhao lấy trong bao quần áo ra lương khô thanh thuỷ đã chuẩn bị xong, miệng nhỏ gặm ăn.
Lúc này, canh cá hầm xong.
Nấu canh dùng một nồi sắt lớn, tràn đầy một nồi lớn canh cá, hai ông cháu căn bản ăn không hết.
Tiểu nam hài gỡ trên thuyền bên cạnh xuống một ống trúc lớn, đựng đầy canh cá, cẩn thận đi vào buồng nhỏ trên tàu, đưa cho một tiểu cô nương rụt rè, giòn vang nói: "Tỷ tỷ, cho tỷ."
"Không không không . . ."
Mặt mũi tiểu cô nương tràn đầy bối rối, liên tục khoát tay, muốn đứng lên, lại sợ đổ canh cá trong tay nam hài.
"Uống đi! Trần đại thúc là người tốt, nếu câu được nhiều cá, sẽ chia canh cá cho mọi người, không lấy tiền."
Hán tử áo xanh cũng bưng canh cá đi tới, cười ha hả phân cho đám người, tiểu cô nương mới dám đưa tay nhận.
Trong ống trúc không chỉ có canh cá, bên trong vẫn còn cá con lớn chừng ngón cái, so với ăn lương khô thì ngon hơn nhiều.
Tiểu nam hài mượn cơ hội đưa canh, vụng trộm nhìn đuôi thuyền, đột nhiên phát giác tiểu Ngũ đang 'nhìn' tới, khuôn mặt hơi đỏ lên, trong tay lắc một cái, suýt nữa đổ canh cá, gây nên vài tiếng kêu sợ hãi.
Sau đó tiểu nam hài mới ý thức tới, tiểu Ngũ khả năng không nhìn thấy, là bị mùi thơm canh cá hấp dẫn.
"Thật đáng thương."
Tiểu nam hài thầm nghĩ, thấy Tần Tang và tiểu Ngũ đều không lấy ra đồ ăn, nhãn châu xoay động, bước nhanh chạy đến đầu thuyền, níu góc áo gia gia, nhón chân thấp giọng nói vài câu.
Thấy gia gia gật đầu, tiểu nam hài cao hứng nhảy dựng lên, lập tức đựng đầy hai ống canh cá, đưa đến đuôi thuyền, đặt ở cạnh Tần Tang, không nói một lời chạy về đầu thuyền, lấy cái bát, gắp lên đầu Hoàng Nha Tử kia, liếm môi một cái, cắn răng bỏ vào hết, lại dùng thịt khô thịt cá bỏ đầy vào, cầm lấy hai khối bánh, chạy lại đưa, thở hồng hộc.
"Gia gia đưa các người, ăn đi."
Tiểu nam hài không dám nhìn tiểu Ngũ, nói với Tần Tang một câu, quay đầu chạy đi.
Hai mắt Chu Tước tỏa sáng, mổ lấy một khối thịt khô muốn nuốt vào, bị Tần Tang đập vào trên đầu một cái, chít chít réo lên không ngừng.
Tần Tang bưng bát lên, mang theo tiểu Ngũ, đi đến đầu thuyền.
Tiểu nam hài đang ăn như hổ đói, vội vàng cúi đầu xuống, miệng nhỏ gặm bánh.
"Đa tạ nhà đò."
Tần Tang chắp tay nói tạ ơn, thấy lão hán liên tục khoát tay, cười nói: "Hảo ý nhà đò, bần đạo từ chối thì bất kính. Bất quá có thịt há lại không rượu, bần đạo mang theo một ít rượu đục, nhà đò chớ chê."
Trong khi nói chuyện, Tần Tang sờ tay vào ngực, giống như ảo thuật lấy ra một hồ lô rượu, cầm lấy hai ống trúc, rót đầy rượu, đưa cho lão hán.
"Vậy sao được . . ."
Mùi rượu quả thực mê người, lão hán cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận ống trúc, nhấp một ngụm, chợt cảm thấy một luồng nhiệt lực trực thấu toàn thân, thân thể nhẹ hơn ba phần, quanh năm đi thuyền trên sông, tích tụ hàn khí tựa hồ cũng bị tách ra.
"Rượu ngon! Rượu này. . . Chắc không rẻ?"
Lão hán nhỏ giọng hỏi.
"Bần đạo vân du tứ phương, lúc đi đường cần dùng rượu làm ấm người, bản thân hái thuốc nhưỡng một ít, không tốn tiền." Tần Tang đưa cho tiểu Ngũ thêm một khối thịt khô, tiểu Ngũ nhẹ nhàng nhai, nhấm nháp thấy thô kệch khác với hương vị Tụ Tiên Lâu.
"A...! Là rượu thuốc." Ánh mắt lão hán nhìn cháu trai, có chút không nỡ uống.
Về sau cháu trai sẽ tiếp nhận nghề này, có rượu này khu lạnh, sẽ không giống như lão lưu lại mầm bệnh.
"Rượu này không gắt, tiểu hài tử cũng uống được, có thể cường thân kiện thể, mỗi lần nhấp một chút." Tần Tang đứng dậy, cầm lấy một túi nước rỗng, đổ đầy rượu vào: "Một mực không ai tán thưởng tay nghề bần đạo, nhà đò thích, cho ngươi thêm một ít."
"Đủ rồi! Đủ rồi! Tạ ơn đạo trưởng! Tạ ơn đạo trưởng!" Lão hán thụ sủng nhược kinh.
Tiểu nam hài không hứng thú gì với rượu, từng ngụm từng ngụm ăn xong, tiểu Ngũ một mực ngồi đối diện nó, qua một lát lá gan cũng lớn hơn: "Ngươi đã ăn xong chưa? Gia gia của ta ở trong thành mua cho ta thật nhiều đồ chơi, ngươi muốn chơi không?"
"Chơi!"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên.
"Đi thôi, hắn làm thế nào, ngươi làm như thế đó." Tần Tang sờ lên đầu tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ khéo léo đứng lên, tiểu nam hài từ buồng nhỏ trên tàu ôm ra một bảo rương, đổ đầy các loại đồ chơi ra.
Tần Tang bên cạnh cùng lão hán đàm luận hương dã tình đời, vừa lưu ý tiểu Ngũ.
"Cái này! Ngươi như vậy . . . Chơi vui chứ?"
Tiểu nam hài cao hứng bừng bừng, lấy từng đồ chơi lật ra, nắm tay nhỏ tiểu Ngũ hướng dẫn.
Vẻ mặt Tiểu Ngũ một mực bình thản, lật đồ chơi khắp, cũng ra sức, cười khẽ một tiếng.
Tiểu nam hài không khỏi vò đầu, thoáng nhìn một bên thuyền, có dây thừng cột một cây cây trúc làm xiên cá, ánh mắt sáng lên, lôi kéo tay tiểu Ngũ chạy đến bên cạnh bờ thuyền.
"Đây là gia gia làm cho ta, dùng để xiên cá đấy!"
'Phốc! '
Xiên cá phóng vào nước, không ngoài dự đoán lại xiên hụt.
Tiểu nam hài lôi xiên cá trở lại, giao cho tiểu Ngũ nắm chặt, bản thân tiếp tục nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mặt sông, "Khi ta hô, ngươi liền . . . Phóng nhé!"
'Phốc!'
Mặt sông lật lên huyết thủy.
Tiểu nam hài há to miệng, con mắt trừng đến căng tròn.
Khuôn mặt nhỏ tiểu Ngũ đón thái dương, khóe miệng hình như có một tia mỉm cười như có như không, thuần khiết vô hạ.
Tần Tang chậm rãi nhíu mày.