Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2877 - Chương 2877: Nạn Châu Chấu

Chương 2877: Nạn châu chấu Chương 2877: Nạn châu chấu

Cá bị túm lên thuyền, đúng là một đầu đại thanh ngư nặng chừng bảy, tám cân.

Xiên cá đâm thật sâu vào bụng cá.

Xiên cá này chặt từ cây trúc, dùng gậy gỗ nối vào, cột lên dây gai, gọt ra ba cây gai nhọn.

Trong đó một mũi nhọn đâm xuyên bụng cá, huyết thủy ngăn không được chảy ra ngoài.

Tiểu nam hài há lớn miệng, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.

Lão hán đích thân kéo Thanh Ngư lên cũng kinh ngạc, xiên cá này là lão tùy tiện chế để dỗ hài tử, sao có uy lực lớn như thế?

Nha đầu này . . .

Người trên thuyền đều nhìn tiểu Ngũ, ánh mắt dị dạng.

Tần Tang uống cạn rượu trong chén, cười nói: "Tiểu Ngũ trời sinh khí lực lớn, đầu Thanh Ngư này coi như tặng cho nhà thuyền . . ."

Đang nói, sông lớn phía trước lại xuất hiện uốn lượn, tiếp tục chuyển hướng về phía nam.

Vừa mới chuyển cua qua, phía trước đã có bến tàu.

Nhìn thấy tình hình trên bến tàu, lão hán khẽ di một tiếng, bất chấp tiểu Ngũ, căn dặn tôn nhi thu thập Thanh Ngư, bước nhanh lên mũi thuyền, đưa mắt nhìn ra xa.

Một đường đi tới, bọn hắn đi qua mấy bến tàu, hai bên bờ sông phân bố xen vào nhau, hai chiếc thuyền người nào làm theo ý người ấy

Phía trước lại bố cục phân bố trái phải hai bên bến tàu, nhưng cảnh tượng hai bên bờ khác nhau rất lớn.

Bờ đông đứng đó mấy khách, bờ tây lại đầy ắp người.

Người người nhốn nháo, đều mang bao bị to to nhỏ nhỏ.

Đa số những người này là nam nữ tráng niên, đều là trụ cột trong nhà, không thấy người già trên tám mươi tuổi, lại không giống như là đang chạy nạn.

Chiếc thuyền đi trước kia tựa ở trên bến tàu, đuôi thuyền đứng đầy người, chìm xuống rất sâu.

Thấy kín người hết chỗ, khách trên bến tàu còn muốn chen lên thuyền, có người suýt rơi xuống nước, dẫn tới đại hán la hét liên tục.

Nhìn thấy thuyền phía sau đến, ánh mắt đại hán sáng lên, hô to: "Trần thúc, thuyền của ta đầy rồi, lão chở bọn họ đi."

Dứt lời, đại hán không nói gì, tháo dây cương, mái chèo khẽ chống lên bờ, thuyền rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều.

Lão hán vội vàng quay đầu thuyền, tới bờ đông đón khách lên thuyền, sau lại qua bờ tây.

Thuyền vừa băng qua, có người không kịp chờ đợi muốn nhảy lên.

Người trên bờ càng chen thành một đoàn, sợ không kịp lên thuyền, liều mạng chen lên bến tàu.

Bến tàu bằng gỗ kêu kẽo kẹt, làm người ta lo lắng có bị giẫm sập hay không.

"Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Chứa hết! Chứa hết!"

Lão hán vội vàng bắt chuyện, ổn định thân thuyền, ngăn ở đầu thuyền, để từng người lên thuyền.

Người lên đầu tiên là một hán tử, bị lão hán níu lại.

"Lão Nhạc, Tây Ngũ Thôn các ngươi sao lại đi ra hết vậy, phát sinh chuyện gì rồi?"

Anh nông dân thở dài thở ngắn: "Gặp hoạ!"

"Cái gì?"

Lão hán giật mình, buồng nhỏ trên tàu rối loạn ầm ĩ, khách trong khoang thuyền thò đầu ra, kinh thanh truy vấn.

"Gặp hoạ rồi?"

"Hoạ gì? Ở đâu ra?"

. . .

Đây đều là thôn dân tựa ở trong đất kiếm ăn, nghe chữ "Hoạ" rất là mẫn cảm.

Nhiều năm sau khi trải qua tai hoạ, dân chúng lầm than, người trải qua tai hoạ, thậm chí không dám nhớ lại.

Cũng may phong thuỷ Bắc Khuếch huyện coi như không tệ, mười năm tám năm không gặp được một lần đại tai, cũng không trở ngại.

Năm nay chưa nói tới mưa thuận gió hoà, nhưng cũng còn xa mới tới tình trạng tai hoạ.

"Nạn châu chấu!"

"Lại náo nạn châu chấu!"

. . .

Trên bến tàu người người lao nhao.

"Cái gì! Nạn châu chấu!"

"Đàn châu chấu từ phía tây tới rồi?"

Đám người quá sợ hãi, có mấy người xông ra buồng nhỏ trên tàu, mặt mũi tràn đầy bối rối: "Thật có đàn châu chấu?"

Bắc Khuếch huyện gần sơn bàng thủy, chí ít trăm năm chưa từng có nạn châu chấu.

Nhưng dân chúng đã nghe nạn châu chấu khủng bố đến mức nào, thậm chí vượt qua thủy tai và nạn hạn hán, bây giờ đang không người kế tục, hoa màu vẫn chưa tới lúc thu hoạch.

Đàn châu chấu thoáng qua một cái, không thu hoạch được một hạt nào, năm nay làm sao sống?

"Còn chưa nhìn thấy đàn châu chấu." Lão Nhạc lắc đầu: "Thôn trưởng chúng ta nuôi một con diều hâu, ngươi cũng biết. Đầu diều hâu kia rất linh tính, có thể truyền tin cách xa thật nhiều ngọn núi. Hai ngày trước, phía tây truyền tin, nói có thợ săn vào núi sâu đi săn, phát hiện mấy tòa núi lớn đã bị ăn hết sạch, một màu đen nghịt bay về hướng đông, có thể tới Bắc Khuếch huyện chúng ta."

"Đàn châu chấu đi qua, núi thành trọc, đâu còn có đường sống? Mau đi trong thành tìm việc làm, kiếm chút gì qua mùa đông. . . . ."

Nếu nạn châu chấu đến, chẳng biết bao nhiêu nạn dân tràn vào thành, khó trách bọn họ gấp gáp như vậy.

Nghe lời ấy, nhóm khách trên thuyền cũng đều luống cuống, lúc này có người kêu muốn xuống thuyền, chạy trở về báo tin.

Hán tử kia hâm mộ lão hán, nói: "Lão Trần ngươi ăn chính là cơm trên sông, cũng không cần sợ, các hương thân đều chạy vào trong thành, mấy ngày là có thể nuôi một năm rồi."

"Lương thực trong nhà đã ăn sạch rồi, đi chỗ nào mua lương thực chứ?"

Lão hán ngược lại thấy rõ ràng, lắc đầu thở dài, kêu tiểu nam hài đến, nhắc nhở: "Nha nhi, khi tiến vào thành, ngươi nhanh đi cửa hàng, mua nhiều thêm mấy túi gạo. Gia gia hôm nay có nhiều khách nên sẽ chạy hai chuyến. . . . ."

Người trên bến tàu lần lượt lên thuyền, buồng nhỏ trên tàu đầy, đầu thuyền đuôi thuyền cũng đứng đầy người.

Đi thêm về phía trước, chỉ sợ chứa không nổi người, chỉ có thể để lại.

Trong đám người, thớt thanh mã kia đáng chú ý nhất, như hạc giữa bầy gà.

"Nhà đò. . . . ."

Tần Tang chẳng biết lúc nào mang theo tiểu Ngũ đi tới đuôi thuyền, nói một tiếng: "Cập bờ đuôi thuyền đi, bần đạo rượu đủ cơm no, con ngựa cũng nghỉ đủ rồi, để chỗ cho các hương thân khác."

"Ai u! Không sao đâu . . ."

Lão hán uống thuốc rượu, đã coi Tần Tang là nhân vật thần tiên, lòng tràn đầy không muốn để Tần Tang xuống thuyền.

Hết lần này tới lần khác chuyện trùng hợp như vậy, để thanh mã xuống dưới, quả thật có thể trống đi một mảng lớn.

Thấy Tần Tang kiên trì, đành phải thay đổi thân thuyền, để đuôi thuyền cập bờ.

"Nha nhi, nhanh, đem thịt khô còn lại . . ."

"Vâng!"

Tiểu nam hài rất cơ linh, không đợi gia gia nói xong đã hiểu, nắm lên bao chứa thịt khô, chạy đến đuôi thuyền, không nói gì nhét vào ngực Tần Tang.

"Đa tạ hảo ý nhà đò cùng tiểu huynh đệ."

Tần Tang cũng không chối từ, nhận lấy, khoác lên trên lưng ngựa, cũng bế tiểu Ngũ lên, chắp tay, muốn nhảy lên bờ bên cạnh.

"Chờ một chút!"

Tiểu nam hài đột nhiên hô to một tiếng, tìm kiếm một hồi trong rương, chạy lại cạnh thanh mã, giơ lên cao đồ vật trong tay, giòn tiếng nói.

"Tiểu Ngũ, tặng cho ngươi!"

Tiểu nam hài cầm trong tay chính là một cái trống, mặt trống dùng hoa văn màu vải nhung bọc da, phía trên vẽ đầu hổ, viên đạn nện trên mặt trống vang lên thùng thùng.

Là đồ chơi tinh xảo nhất trong hộp đồ nghề của nó, cũng là đồ chơi nó thích nhất.

Tiểu Ngũ gục đầu xuống, không đưa tay nhận.

"Tặng cho ngươi!"

Thanh mã quá cao, tiểu nam hài đánh bạo tới gần thân ngựa, nhón chân lên, dùng sức nhét trống lúc lắc vào tay tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ 'Xem' hướng Tần Tang.

"Còn nhớ rõ đã nói gì không?" Tần Tang không can thiệp, nhỏ giọng nhắc nhở.

Tiểu Ngũ chần chờ một chút, cẩn thận nói: "Tạ ơn."

"Không cần cám ơn."

Tiểu nam hài nhếch miệng nở nụ cười, mồ hôi trên mặt sáng lên dưới ánh thái dương.

'Bịch!'

Thanh mã nhảy lên một cái, trong tiếng kinh hô của mọi người, sải bước qua mặt sông, vững vàng rơi vào trên bờ.

Tiểu nam hài đứng tại đuôi thuyền ra sức phất tay, một mặt không nỡ chia tay.
Bình Luận (0)
Comment