Chương 2878: Tế thần
Chương 2878: Tế thần
Bỗng nhiên, Tiểu Ngũ giật nhẹ dây cương, con ngựa chuyển qua: "Ngươi... Tên gì?"
"Ta?"
Tiểu nam hài gãi đầu, đột nhiên vô cùng hối hận, trước kia không xin gia gia, đi mời phu tử đặt tên cho mình.
Hai mắt chợt sáng lên, nam hài hô to.
"Nha Nhi! Gia gia gọi ta là Nha Nhi! Gia gia họ Trần, ta tên là Trần Nha Nhi!"
--- ---
Tùng...
Lùng tùng tùng...
Tiếng trống vang vọng trong khu rừng.
Ánh nắng chiếu xuyên qua khe lá, từng tia nắng nhỏ chiếu xuống đường nhỏ trong rừng, ngẫu nhiên vang lên tiếng chim hót, tương hợp tiếng trống, tăng thêm mấy phần tĩnh mịch.
Rời thuyền, Tần Tang không đi về phía nam, mà đi trên con đường nòn cạnh bờ, đi đến Tây Ngũ thôn mà mọi người nói tới.
Tiểu Ngũ ngồi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng lắc trống nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, không vui không buồn, tựa như lắc trống theo bản năng.
"Xoạt!",
Chu Tước bị Tần Tang áp chế, chưa ăn một ngụm nào, sớm đã kìm nén không được, nhào vào trong bao, há miệng mổ lấy một miếng thịt khô.
"Phi!"
Hương vị tanh nồng xông thẳng lên đầu, Chu Tước vội vàng phun ra: "Ah! Thúi chết."
Nồi canh cá vừa rồi, thật sự dùng thứ này nấu ra sao?
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy Chu Tước bối rối, Tần Tang cất tiếng cười to.
Lạc hầu giơ móng trước lên, hí lên một tiếng.
Tiểu Ngũ không cười, lúc lắc trống nhỏ, càng vui vẻ hơn.
Chu Tước nổi giận kêu to.
"Ầy, cho ngươi."
Sau khi cười xong, Tần Tang lấy ra một bát canh cá, vừa rồi hắn cố ý chừa lại.
Chu Tước nghi ngờ nhìn Tần Tang, mũi nhỏ hít ngửi một hồi, mới yên tâm ăn như gió cuốn.
Đường mòn quanh co khúc khuỷu.
Đi qua một dãy núi, liền nhìn thấy đồng ruộng lớn, một thôn trang nằm dưới chân núi.
Con đường mòn xuyên qua cả thôn, tiếp tục về phía tây, địa thế tương đối dễ, cuối tầm mắt vẫn nhìn thấy được đồng ruộng và thôn xóm.
Hai bên đường mòn, trồng đầy cây liễu, cây xanh như nấm, tươi tốt hơn cây cối khác.
Thôn trang dưới núi, một mảnh tịch mịch, không nhìn thấy khói bếp, người trong thôn tựa hồ đều đi hết.
Đám người Tần Tang tiếp tục tiến lên, cho đến khi đi qua thôn trang thứ tư, rồi đi qua một khe núi, phía trước đột nhiên náo nhiệt lên.
Hóa ra năm thôn trang đều tụ tập lại, dân chúng chen chúc tại ven đường.
Có một nhóm người, đang nâng một cái bàn dài, người phía sau bưng mâm trái cây, thổi sáo đánh trống, đều là phụ nữ trẻ em lão ấu.
Không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng bọn họ đang cúng miếu, hoặc có chuyện vui.
Tần Tang không e dè, chậm rãi đi tới, hấp dẫn ánh mắt của đám người, càng ngày càng nhiều người nhìn sang bọn hắn, xì xào bàn tán.
Nhóm người nâng bàn dài, đi thẳng đến sơn đạo ở phía tây, dẫn đầu là một lão già tóc trắng, thân thể cứng rắn, nhưng tinh thần hơi uể oải hai mắt đục ngầu mang theo thần sắc lo lắng.
Lão cầm một cây cờ dài, dẫn dắt đội ngũ tiến lên.
Những người nâng bàn, tuổi tác cũng không nhỏ, đi một đoạn thì hết sức, lão già tóc trắng ra hiệu dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này, lão già tóc trắng mới đưa mắt nhìn nhóm người xa lạ, thấy Tần Tang ăn mặc như đạo sĩ, ánh mắt sáng lên, thấp giọng bàn giao vài câu, để cây cờ dài xuống, bước nhanh tới đón.
"Tiên trưởng." Đi đến trước mặt Tần Tang, lão già cung kính hành lễ.
"Bần đạo pháp hiệu Thanh Phong, lão nhân gia muốn tế thần sao?" Tần Tang nhìn về phía bàn dài, bên trên có đủ loại trái cây và hương hỏa.
"Thần... Đúng! Đúng! Tế thần! Là tế thần!"
Lão già tóc trắng kích động, liên tục gật đầu, biểu lộ chờ mong: "Tiên trưởng là cao nhân đắc đạo, khẳng định hiểu rõ chuyện quỷ thần phải không?"
"Hiểu sơ sơ."
Tần Tang khẽ vuốt cằm: "Nhưng mà bần đạo nhìn không ra các ngươi tế vị thần nào, nghe nói đàn châu chấu sắp tới, chẳng lẽ muốn thỉnh thần bảo vệ sao?"
"Chuyện đó..."
Lão già tóc trắng nhìn lại sau lưng, kéo Tần Tang đi ra xa đoàn người, hai chân khẽ cong muốn quỳ xuống: "Xin tiên trưởng chỉ chỗ sai!"
Tần Tang nắm hai tay của lão, níu lại: "Lão nhân gia không cần làm đại lễ như thế, bận đạo đã biết chuyện, nếu giúp được thì sẽ xuất thủ, không được thì không thể tránh."
"Không dối gạt tiên trưởng, hai ngày trước tiểu nhân nằm mơ..."
Lão già tóc trắng chẳng biết đã giấu trong lòng bao lâu rồi, rốt cuộc gặp đạo sĩ, giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói ra.
Hóa ra lão già tóc trắng là thôn trưởng của thôn thứ nhất, tên là Nhạc Khai Sơn.
Vài ngày trước, Nhạc Khai Sơn nằm mơ, mộng thấy một thư sinh áo xanh.
Thư sinh nói, ít ngày nữa hoàng thần sẽ tới, mang đến nạn châu chấu, cho lão thời gian chuẩn bị.
Nhạc Khai Sơn giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện hết thảy bình thường, không ngờ đêm thứ hai lại nằm mơ thấy cùng một giấc mộng, lúc này mới ý thức được chỗ kì lạ.
Lão lên núi thả diều hâu, không ngờ con diều hâu kia bay qua mấy ngọn núi ở phía tây, sau đó bay trở về, không ngừng bay lượn trên không trung, liên tục réo vang, vô luận thế nào cũng không bay về phía tây nữa.
Đêm đó, Nhạc Khai Sơn tiếp tục nằm mơ, cũng không ngồi yên nữa, thà tin rằng có còn hơn không.
Nhưng chuyện trong mộng, làm sao để cho hương thân tin tưởng, cầu xin miếu Thổ Địa trong thôn cũng không có phản ứng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Khai Sơn ngụy tạo một bức thư, sau đó làm theo lời của thư sinh, lập đàn tế thần ở phía tây, nghênh phụng hoàng thần, cầu khẩn hoàng thần đi vòng qua, không biết có tác dụng không.
Trong khoảng thời gian qua, Nhạc Khai Sơn một mình nhận áp lực, bỏ bê cơm nước, thân thể sắp chịu hết nổi.
"Hoàng thần."
Tần Tang suy nghĩ, đưa mắt nhìn cây liễu bên đường, nói: "Quỷ thần nhập mộng cảnh báo, lão nhân gia làm theo lời thư sinh, nên không ngại. Yên tâm, trước khi tế thần kết thúc, bần đạo sẽ không rời đi."
Nhạc Khai Sơn nghe vậy như ăn trúng thuốc an thần, quay lại đằng trước tiếp tục chủ trì nghi thức.
Nghi thức kéo dài ba ngày, bàn hương án để ở khe núi phía tây, sáng sớm mỗi ngày, đều đổi cống phẩm mới.
Sáng sớm ngày thứ tư.
Trên con đường bên ngoài khe núi, chợt có một phụ nhân cưỡi lừa đi tới, giống thư sinh miêu tả như đúc.
Nhạc Khai Sơn dẫn đầu tất cả mọi người, tuân theo thư sinh nhắc nhở, quỳ xuống đất cầu khẩn: "Phàm nhân sinh sống khó khăn, hi vọng hoàng thần thương hại, giơ cao đánh khẽ."
Phụ nhân dừng lại trước bàn hương án, hừ một tiếng: "Đáng hận khô liễu lắm mồm, cản đường đi của ta! Tai ương vụ lúa có thể miễn, đã ngươi cam nguyện hiện thân thế kiếp, vậy nhận lấy."
Dứt lời, phụ nhân vỗ đầu con lừa, đi vào thâm sơn.
Không lâu lắm, bầu trời phía tây xuất hiện mây đen, đàn châu chấu che trời, âm thanh xào xoẹt ồn ào.
Đám người vạn phần hoảng sợ.
Chỉ thấy đàn châu chấu bay qua đỉnh đầu bọn họ, không bay xuống ruộng lúa, mà xà xuống cây liễu, sau đó lại bay vào núi hoang.
Châu chấu lướt qua, lá liễu bị gặm nuốt không còn, cây liễu sinh cơ bừng bừng đều khô héo.
"Đi!"
"Đàn châu chấu đi rồi!"
"Không ăn hoa màu! Thật không ăn hoa màu!"
… …
Đám người sống sót sau tai nạn, nhảy cẫng hoan hô.
Tần Tang vẫn đứng bên cạnh sơn đạo, nhìn thấy hết thảy, không xuất thủ, hoàng thần không phát hiện hắn.
Ánh mắt đảo qua tàn liễu, Tần Tang bấm tay búng ra mấy giọt ngọc dịch, hóa thành mưa phùn tưới cây.
"Sư phụ, vì sao không giết người kia?" Tiểu Ngũ ngóc đầu lên, khuôn ngây thơ biểu lộ nghi hoặc.