Chương 2879: Phong thần
Chương 2879: Phong thần
"Tạ ân tiên trưởng cứu mạng."
Bên cạnh một gốc cây liễu, hiện ra một vệt bóng mờ, bộ dạng thư sinh, chính là người mà thôn trưởng Nhạc Khai Sơn mơ thấy. Thư sinh khom người hành lễ với Tần Tang, ngôn từ khẩn thiết.
Tần Tang nói: "Bần đạo phải thay những thôn dân này cám ơn ngươi bảo hộ bọn họ, huống hồ Hoàng linh kia cũng không hạ sát thủ."
Hoàng linh, cũng không phải là một con châu chấu nào đó thành tinh, Tần Tang suy đoán hẳn là vì một loại cơ duyên nào đó, theo ý chí bầy châu chấu mà sinh ra Hoàng linh.
Phụ nhân cưỡi lừa kia, cùng với Liễu Thụ Linh trước mắt, đều là thần ý hiển hóa, cũng không phải là thực hóa hình.
Khiến Tần Tang nhớ tới Phong Bạo Giới, lúc mới vào Trung Châu, Bằng Tằm giao dịch cùng con linh trùng thần bí kia.
Thư sinh nói: "Châu chấu kiếm ăn, chính là thiên tính, nó cũng không phải cố ý nhằm vào nhân tộc."
"Ngươi ngược lại hảo tâm, còn giải thích giúp nó."
Tần Tang lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy một miếu thổ địa trong thôn.
Đá xây miếu rất đơn sơ, cũng không có người coi miếu, thôn dân mua không nổi màu hoa văn kim sơn, cung phụng một tôn tượng đất.
Giữa phàm thế, hình tượng thổ địa công công cơ bản giống nhau.
Tôn thần thổ địa này có hình dạng lão giả râu dài, hòa ái dễ gần, không có nửa điểm tương tự với thư sinh trước mắt.
"Thổ địa nơi này đi đâu? Để Liễu yêu ngươi không liên quan phải ra mặt cản tai?"
Trên tượng đất còn sót lại ba động, nơi này trước đó hẳn là có thổ địa.
Thần sắc thư sinh ảm đạm, nói: "Ba năm trước trên núi có một con hổ yêu làm loạn, thổ địa vì bảo hộ hương dân, bị hổ yêu làm hại. Tiểu yêu từ khi sinh linh tính, thổ địa thường dẫn linh khí tưới tiêu, mới có ngày hôm nay. Được thổ địa trông nom, không dám quên ân tình ngài ấy."
"Thì ra là thế."
Tần Tang đã sớm chú ý tới, trên tượng đất tồn tại khe hở, hai cánh tay cũng đứt gãy, dùng hồ dán lại.
"Ngươi đã có tâm thừa kế nguyện vọng thổ địa, bảo vệ bách tính, lại có việc thiện này, có muốn kế thừa Thần vị? Nếu muốn, bần đạo sẽ để hương dân tái tạo tượng đất, về sau ngươi có thể tiếp nhận hương hỏa cung phụng, đi vào thần đạo."
Nghe vậy, thư sinh đột nhiên kích động lên: "Tiểu yêu cũng có thể? Thế nhưng . . ."
Xem biểu hiện của gã, rõ ràng rất vui lòng, nhưng cũng lộ ra lo lắng.
"Ngươi lo lắng cái gì?" Tần Tang hỏi.
"Tiểu yêu nghe nói, ngoại trừ sơn thần thổ địa ở rừng sâu núi thẳm, tự nhiên mà thành, phàm là thần nhân gian, đều phải thụ phong triệu. Không thụ phong triệu, không vào tự điển, không phải là chính thần, đều là Tà Thần, sẽ bị Thành Hoàng phát binh tiêu diệt, phạt sơn phá miếu. Mà thụ phong thần, đều là người nhân tộc có đức hạnh, xuất thân tiểu yêu, chỉ sợ. . ."
Mặt mũi thư sinh tràn đầy lo lắng.
"Thành Hoàng Bắc Khuếch huyện ba năm qua chưa điều tới thổ địa mới, tọa trấn nơi đây, là do hắn sơ sẩy. Ngươi xua đuổi Hoàng linh, bảo hộ một phương, như đền bù khuyết điểm của hắn, nếu hắn bảo thủ thành kiến dị tộc, sẽ không xứng vị trí Thành Hoàng."
Tần Tang thản nhiên nói.
"Tiên trưởng nói cẩn thận!"
Liễu yêu hoảng hốt, bị lời đại nghịch bất đạo này hù dọa.
Bất quá, nhớ tới Tần Tang tiện tay đã khôi phục nguyên khí cho mình, Liễu yêu ý thức được, người trước mắt sợ không tầm thường, dám nói lời này, chắc là có lực lượng.
Thư sinh do dự, lại lần nữa khom mình hành lễ: "Vậy làm phiền tiên trưởng, nói giúp trước mặt Thành Hoàng lão gia, để phong triệu . . . Nếu . . . Thành Hoàng không cho phép, tiên trưởng cũng không cần khó xử. . ."
Hoàng linh đi xa, chúng thôn dân vẫn quỳ trên mặt đất, không ngừng lễ bái, không ai phát hiện Tần Tang nói chuyện với thư sinh.
Tần Tang đi ra phía trước, ho nhẹ một tiếng.
Nhạc Khai Sơn nằm rạp trên mặt đất, chẳng biết đang lẩm bẩm cái gì, ngẩng đầu nhìn Tần Tang, lại muốn dập đầu với hắn: "Đa tạ tiên trưởng. . ."
Tần Tang ngăn trở Nhạc Khai Sơn: "Tới đây nói chuyện."
Rời đám người, đi đến dưới một gốc cây liễu, Tần Tang chỉ vào cây liễu, nói tình hình thực tế cho Nhạc Khai Sơn biết.
". . . Các ngươi dựa theo hình tượng thư sinh trong mộng, xây một tượng thần trong miếu, cung phụng hương hỏa."
Nhạc Khai Sơn trở lại trước án, kích động hô to.
"Là Liễu Thần bảo hộ chúng ta! Liễu Thần bảo hộ chúng ta!"
. . .
Trên đường mòn.
Tần Tang dẫn ngựa trở về, dưới một gốc cây liễu ven đường, hư ảnh thư sinh từ xa hành lễ với bọn hắn.
Đoạn đường này, Tần Tang không xuất thủ, cũng không thấy đấu pháp kịch liệt, Chu Tước buồn ngủ, tiểu Ngũ ngược lại không biểu hiện gì đặc biệt.
Tần Tang chậm rãi đi tới, trong lòng không ngừng vang lên vấn đề của tiểu Ngũ.
Nhìn thấy tiểu Ngũ xiên cá, Tần Tang có dự cảm, cố ý đi một lần này, rốt cuộc ấn chứng suy nghĩ của hắn.
Chẳng biết là do trận giết chóc sa mạc kia làm lệch, hay là thiên tính cho phép.
Tiểu Ngũ ngược lại càng giống người trong Sát đạo hơn hắn.
"Mấu chốt làm hao mòn ma ý, có thể ngay ở chỗ này?"
Tần Tang không trả lời vấn đề của tiểu Ngũ.
Hắn có thể cho ra các loại đáp án, nhưng đối mặt tiểu Ngũ nhất định phải cực kỳ thận trọng.
"Chúng ta có thể lựa chọn giết người, cũng có thể lựa chọn cứu người. Về sau lúc du lịch, chúng ta không giết người nữa, chỉ cứu người!" Tần Tang quyết định.
Làm như thế, hắn cũng không thể ngộ Sát đạo.
Bất quá, lấy Tần Tang lý giải về Tử Vi Kiếm Kinh, lúc Tử Vi Đế Tôn tu hành, rất có thể là quá trình thu kiếm vào vỏ, ý đồ áp chế sát tâm, cho đến khi tìm ra con đường của bản thân.
Mà Tần Tang chưa bao giờ có ý nghĩ thu kiếm vào vỏ.
Thế gian đại đạo, có âm tất có dương, dương cực sinh âm, âm cực sinh dương, vạn sự vạn vật đều như vậy, nói không chừng hắn có thể từ đó tìm hiểu ra cái gì đấy.
Đi du lịch, thể ngộ đủ loại tâm cảnh, cũng xứng đáng.
Tần Tang lại cảm nhận được chỗ tốt Luyện Hư kỳ, thọ nguyên lâu dài, ba ngàn năm một lần thiên kiếp, có thời gian dài hơn đi ngộ đạo, tìm đạo.
Tiểu Ngũ một mực nói gì nghe nấy, không chút do dự, gật đầu nhẹ.
"Vậy có ý gì!" Chu Tước bất mãn lầm bầm: "Không giết người thì làm sao trừng trị ác nhân, còn gọi gì là thay trời hành đạo!"
"Có người ngộ nhập lạc lối, có người nhất thời đi sai bước, đều có thể cứu. Những kẻ tội ác tày trời kia, miếu Thành Hoàng không phải có ti phạt ác sao?"
Tần Tang cười một tiếng, trở mình lên ngựa, nhẹ rung dây cương, như đạo sĩ thế gian, phóng ngựa rong ruổi.
Lạc hầu chạy nhanh hơn ngựa bình thường, bất luận chướng ngại gì cũng không ngăn cản được nó, lao vùn vụt dọc theo bờ sông.
Tần Tang vì thôn dân dựng lên Liễu Thần, lại bị lưu lại ăn một mâm cỗ, lúc xuất phát đã gần đến hoàng hôn.
Chưa tới Bắc Khuếch huyện thành, đã trời tối, trăng sáng ngã về tây.
Nguyệt quang tản trên mặt sông, bóng cây giương nanh múa vuốt như thuỷ quỷ.
'Vù vù vù . . .'
Mặt sông bỗng nhiên nổi gió, một luồng âm phong thổi vào mặt, khiến màn đêm càng thêm mấy phần âm trầm.
Chỗ âm phong tới, nhàn nhạt hơi nước tràn ngập đê, trong hơi nước ẩn ẩn có hai bóng người.
Thân ảnh hai người phiêu hốt, chân không chạm đất.
Bất quá, xem trang phục của bọn họ, đều mặc áo bào màu đen chỉnh tề, đầu đội cao quan, bên hông treo đao, diện mục uy nghiêm, trên người có một tầng linh quang kỳ dị nhàn nhạt, tuyệt không phải cô hồn dã quỷ.
Phía sau áo bào có một chữ 'Bắc'.
Bọn họ ngự phong đi nhanh, nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía trước, liếc nhau, bay đến chỗ cao giương mắt nhìn lại, liền thấy một đạo nhân cưỡi ngựa chạy trong đêm.