Chương 2893: Loạn thế
Chương 2893: Loạn thế
Tần Tang suy đoán ra ba phương vị, có một chỗ ở phía tây Lôi Tiêu Tông, hiện tại bọn hắn đang đi về hướng đó.
Vượt qua núi non trùng điệp, đến quốc gia mới, bọn hắn có khi bay qua trên trời, ngẫu nhiên hạ xuống mặt đất, hoặc đi vào thế gian, hoặc bái phỏng quỷ thần, đi tiếp tốc độ nhanh hơn trước, Tần Tang muốn tìm tới pháp đàn sớm, điều tra rõ lai lịch và tác dụng những pháp đàn này.
Ven đường địa giới đi qua, có lẽ không giàu có, chí ít coi như ổn định, bách tính có thể sống ấm no qua ngày.
Càng đi về phía tây, tình huống dần dần có chút không đúng.
Tần Tang cảm nhận được, bầu không khí biên quan trọng trấn giương cung bạt kiếm, thường xuyên phát sinh chiến tranh.
Tiếp tục về tây, tàn thành thôn xóm hoang vắng bắt đầu xuất hiện, người bên trong hoàn toàn không có.
Nhất là những nơi xa xôi kia, miếu thờ, tượng thần đều đổ sụp, đã sớm không còn hương hỏa, có tượng thần bị đánh rơi mất đầu, có cái triệt để vỡ thành bùn đất, khắp nơi tản ra khí tức hoang vu.
Một đường đi tới, lực lượng thần đạo từ từ suy yếu.
Có nhiều chỗ, thực lực Huyện Thành Hoàng đừng nói so với Cao Nhược Hư, ngay cả Huyện Thành Hoàng bình thường ở Lưu Quốc cũng không bằng.
Có yêu vật xuống núi làm loạn, lấy phàm nhân làm thức ăn, thần đạo cũng không dám ra khỏi thành trấn áp, gặp phải đại yêu ma thậm chí còn lo lắng an nguy của mình.
Tần Tang nghĩ đến năm đó quan chủ Yên Thủy Quan nhắc nhở, bọn hắn chạy hướng tây, đến khu vực Mộ Lạc Sơn càng ngày càng gần, mà trong Mộ Lạc Sơn yêu ma vô số, hỗn loạn không chịu nổi, tu sĩ Vân Đô Sơn nghe đến đã biến sắc, mạnh như Vân Đô Thiên cũng không thể quét sạch Mộ Lạc Sơn.
Xem ra, trần thế cũng bị ảnh hưởng, tới gần Vân Đô Thiên sẽ ổn định hơn một chút.
Dựa theo loại xu thế này, phía trước sẽ càng loạn hơn!
Sự thật đúng như Tần Tang dự đoán.
Một ngày này.
Bọn hắn bay trên trời, ánh mắt hắn đảo xuống mặt đất, bỗng nhiên chỉ hướng một đỉnh núi phía trước.
"Xuống dưới."
Lạc hầu lập tức thu hồi yêu phong, nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh núi, Tần Tang và tiểu Ngũ tung người xuống ngựa, cảnh tượng chung quanh đập vào mi mắt.
Nơi này, vừa nhìn là biết đã lâu không có trời mưa.
Trên núi trụi lủi, nếu có cỏ hoang cũng là một mảnh khô vàng, không cảm giác được nửa điểm xanh biếc, như bị đốt, rõ ràng vẫn chưa tới mùa thu.
Nhiệt độ quá cao, trên mặt đất còn tản ra mùi khét.
Dưới núi có một đường đất.
Gió nóng cuốn lên đất vàng trên đường, khói bụi bay lên.
Nhìn ra được, đường đất này tương đối vuông vức rộng lớn, không phải loại sơn đạo gập ghềnh ở dân gian, mà là quan đạo quốc gia, tỉ mỉ tu kiến qua.
Dù mặt trời nắng chói chang, trên đường đất người đi đường như kiến, không để ý mặt trời gay gắt và bụi mù, chậm chạp di chuyển tới trước.
Những người này không phải là thương nhân, cũng không phải quân đội.
Gần như tất cả mọi người xanh xao vàng vọt, quần áo cũ nát, đầy người cáu bẩn, thậm chí có gầy như que củi, đi trên đường run run rẩy rẩy, lúc nào cũng có thể ngã xuống, hành lý đều vứt bỏ, dựa vào một cây gậy tre chống đỡ thân thể, chỉ dùng một luồng tâm niệm kiên trì.
Bọn họ dùng vải rách, lá cây che nắng, có trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời, thần sắc đờ đẫn, như xác không hồn.
Rất hiển nhiên, đây là một đám người chạy nạn.
Trên đường, đội ngũ uốn lượn thật dài.
Nhiều người như vậy ly biệt quê hương chạy nạn, phía trước không phải xuất hiện đại thiên tai, chính là phát sinh chiến tranh.
Loại tình hình này, Tần Tang cũng không xa lạ, lúc chưa tiến vào giới tu hành, hắn đã từng gặp phải.
'Vù!'
Không biết từ nơi nào cuốn tới một luồng gió nóng, cuốn lên đại lượng đất vàng.
"Khục. . ."
"Khụ khụ!"
Trong một mảnh tiếng ho khan, mọi người nhao nhao che lại miệng mũi, nhắm mắt lại, cỗ tà phong bay qua đám người.
"Oa!"
Trong đám người bỗng nhiên vang lên tiếng hài tử khóc, tiếp theo giống như bị chẹn họng lại, mấy người bị cỗ tà phong này đi tới, lại khóc lên.
Đứa bé này khóc lên, cũng giống mọi người xung quanh hữu khí vô lực, khóc thét vài tiếng là không còn sức.
Bên người hài tử, có một phụ nhân đội khăn vuông, trên mặt dán đầy đất vàng, nhìn không ra diện mục thật sự.
Nàng hẳn là mẫu thân hài tử, bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay nó.
Hài tử chỉ ba bốn tuổi, nhưng nàng không còn sức ôm nó.
May mắn mẫu thân không cao, hài tử còn có thể miễn cưỡng dẫm trên mặt đất, mà dù sao nó còn nhỏ, được mẫu thân dắt đi lên phía trước, lảo đảo nghiêng ngã, trên mặt đất lưu lại đường đi đứt quãng.
Thần sắc mẫu thân đờ đẫn giống như những người khác, lúc bão cát tiến đến, cũng chỉ cúi thấp đầu, nhưng bàn tay như kìm sắt tóm chặt lấy cổ tay hài tử.
Bị tiếng khóc hài tử kinh động, ánh mắt mẫu thân đờ đẫn chuyển động, mờ mịt liếc nhìn hài tử, vô thức vươn tay, dùng ống tay áo lau mắt hài tử.
Hài tử bị đau mắt, hạt cát vẫn còn trong mắt, lau càng thêm đau nhức.
Nếu dùng miệng thổi sẽ đỡ hơn nhiều, nhưng mẫu thân tựa hồ quên, chỉ cố chấp, dùng sức lau qua.
Hài tử khóc càng ngày càng lớn.
Bên cạnh có người phát hiện không đúng.
"Ngươi sao vậy!"
Một lão nhân vỗ vai phụ nhân, hảo tâm muốn hỗ trợ.
Mẫu thân đột nhiên như bị điên, đẩy lão nhân ra, ôm chặt lấy hài tử, hoảng sợ kêu to: "Con của ta! Không được đoạt con của ta. . ."
Một màn này làm lòng người chua xót, nhưng đám người cũng chỉ hơi bạo động, hiện tại làm gì còn có ai có sức đồng tình với người khác?
Cách đó không xa, một nhà cũng đang từ từ đi tới, một đôi nam nữ thon gầy, mang theo ba hài tử, một người dắt một đứa, thay phiên cõng đứa nhỏ nhất.
Trong đội ngũ chạy nạn, người một nhà có thể hoàn chỉnh kiên trì đến nơi đây, phi thường không dễ, nhưng có bao nhiêu người thì mang ý nghĩa có bấy nhiêu cái miệng.
Lúc đi qua mẹ con kia, nam nhân đó nhìn hai mẹ con một chút, nhìn thấy hài tử nước mắt dàn giụa, trong đầu không hiểu hiện lên một hình ảnh.
Hôm qua chạng vạng tối, ven đường có người nấu một cái nồi, bên trong truyền ra mùi thịt mê người.
Thế nhưng thiên hạ đại hạn, động vật ở đây cũng sống không nổi.
Ánh mắt gã chăm chú nhìn mặt hài tử, tựa hồ ngửi thấy mùi thơm kia, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, vô thức thả chậm bước chân, ánh mắt cũng biến thành quỷ dị.
Hài tử giống như cảm giác được cái gì, núp kỹ trong ngực mẫu thân.
Thê tử và ba đứa bé cũng không chú ý tới động tác của nam nhân, vẫn đi lên phía trước.
Nam nhân cảm giác cánh tay bị túm một cái, quay đầu lại, nhìn thấy con của mình, ánh mắt kia vẫn không biến mất.
Quần áo ba đứa bé dính đầy cỏ, đồng thời cố ý lăn lộn trong bùn đất, vô cùng bẩn, nhìn không ra nam nữ.
Kỳ thật, ba đứa đều là nữ nhi, nếu không phải trước đó đi cùng tông tộc, đã sớm bị người để mắt tới.
Trước đây không lâu gặp binh phỉ, bọn họ thất lạc với tông tộc, thức ăn đã ăn sạch, không có đồng tộc tiếp tế, chính mình cũng sẽ chết đói, làm sao nuôi nổi ba đứa nhỏ?
Sống không nổi.
Không có khả năng sống tiếp.
Không thể nào . . .
Trong lòng nam nhân lẩm bẩm như thế, yết hầu đột nhiên nhúc nhích một cái.
Gã không dám động thủ với người khác, cũng không đành lòng ra tay với con mình, lại có một ý niệm điên cuồng sinh ra trong đầu.