Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2894 - Chương 2894: Thèm Thịt

Chương 2894: Thèm thịt Chương 2894: Thèm thịt

Gã đứng bất động tại chỗ, thê nữ nghi hoặc nhìn qua.

Phu thê tâm ý tương thông, thê tử từ trong ánh mắt trượng phu nhìn ra cái gì, đầu tiên là khó mà tin, tiếp theo lộ ra sợ hãi nồng đậm.

'Bốp!'

Thê tử giang tay tát vào mặt trượng phu một cái, rít gào lên, "Ngươi điên rồi! Bọn nó là thân sinh của ngươi đấy, là máu thịt trên người ngươi đó!"

Thê tử tát một cái này, kỳ thật không dùng nhiều sức.

Nam tử lại như gặp trọng kích, lập tức ngã xuống đất.

"Cha! Cha!"

Nữ nhi bên cạnh bị hù dọa, vội vàng muốn đi lên đỡ phụ thân, lại quên phụ mẫu trước đó lại vừa đánh nhau.

Cũng may, hiện tại không có nhiều người lưu ý thanh âm của nó, ánh mắt của mọi người đều trên thân nam nhân.

Nhìn thấy nam nhân còn có thể từ dưới đất bò dậy, trên mặt một số người lộ vẻ chờ mong biến thành thất vọng.

Nam nhân bụm mặt, cúi đầu, không dám nhìn nữ nhi, lại không dám nhìn ánh mắt thê tử.

Đúng lúc này, bỗng nhiên "Phù phù" một tiếng, ven đường lại có một người ngã sấp xuống.

Lần này là một lão nhân.

Lão nhân mang theo một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, có thể là cháu của lão.

Những ngày gần đây, thân thể của lão càng ngày càng suy yếu, đi trên đường run run rẩy rẩy, đã sớm có người chú ý tới lão.

Cho tới hôm nay, rốt cuộc không kiên trì nổi!

"Gia gia! Gia gia!"

Thiếu niên dùng sức kéo cánh tay lão, muốn kéo lão nhân lên, thế nhưng đầu lão rủ xuống càng ngày càng thấp, con mắt nhắm lại, hơi thở yếu ớt.

Đột nhiên, thiếu niên nhìn thấy thân thể gia gia bị bóng râm che khuất, ngẩng đầu lên mới phát hiện, chung quanh chẳng biết lúc nào tụ họp một vòng người, đang dùng ánh mắt như ác lang nhìn gia gia nó.

"Không được!"

Thiếu niên sợ hãi, bổ nhào vào trên thân gia gia, lắc đầu cầu khẩn: "Không được! Không được ăn gia gia ta! Gia gia chỉ ngủ thiếp đi! Gia gia không chết! Gia gia không chết!"

Trong tiếng cầu khẩn của thiếu niên.

Có người bắt lấy bả vai của thiếu niên, lại có người bắt lấy hai đùi nó, dùng sức kéo ra sau.

Thấy thiếu niên ôm chặt lão nhân, không muốn buông tay, hai bên lại có người ngồi xuống, nắm hai cánh tay nó, gỡ từng ngón tay nó ra, truyền ra thanh âm xương cốt bạo hưởng.

Ngay từ đầu động thủ chỉ có mấy người.

Thiếu niên đau khổ cầu khẩn, ngược lại dẫn tới càng nhiều người hơn.

Đa phần người không can đảm đứng ở phía xa quan sát, mà vài ngày trước vừa truyền qua dịch bệnh, thân thể của lão nhân chính là đổ sau trận dịch bệnh đó.

Nhưng nơi này quá nhiều người đói đến đỏ mắt.

. . .

"Đây chính là loạn thế."

Tần Tang nói.

So với một màn trước mắt, cực khổ của đám người trên sông Phú Xuân lúc trước không đáng là gì.

Tần Tang dắt tay tiểu Ngũ, đi xuống chân núi.

Bên cạnh đường đất rất nhanh đặt một cái nồi nấu, nhóm lửa lên.

Có người đè lại thiếu niên, có người phát hiện thiếu nước, nhớ tới trong rạch ngòi phía sau có một con suối nhỏ, mang túi đi lấy nước.

Mấy người ba chân bốn cẳng mang lão nhân qua cạnh nồi, muốn lột y phục lão.

Ngay lúc bọn họ bận rộn, chợt nghe có người nói: "Lão chỉ bị bệnh, thân thể suy yếu, chưa tắt thở, để bần đạo xem một chút?"

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía vị khách không mời mà đến kia, ba người đứng lên ngăn ở phía trước, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Tang.

Khi thấy rõ cách ăn mặc của Tần Tang, dũng khí của những người này lập tức giảm đi ba phần.

Hiện nay, chỉ có quỷ thần mới mang đến hi vọng cho bọn họ, không người nào dám bất kính với đạo sĩ, huống hồ phong độ Tần Tang không tệ.

Trong con mắt của bọn họ vẻ điên cuồng tiêu tán bớt, do dự tránh đường.

Tần Tang đi đến bên cạnh lão nhân, đưa tay sờ sờ trán lão, lấy ra một viên đan dược đen nhánh lớn chừng hạt đậu, nhét vào trong miệng lão.

Trên đường đất, tất cả mọi người ngừng lại, từng ánh mắt hội tụ trên thân lão nhân.

"Gia gia!"

Những người đè thiếu niên cũng thu tay lại, thiếu niên rốt cuộc tránh thoát trói buộc, kêu khóc nhào tới.

Chỉ thấy sau khi lão nhân ăn vào viên đan dược đen nhánh kia, mí mắt lão lập tức run rẩy, hơi thở nhỏ bé không thể nhận ra dần dần trở nên rõ ràng.

Thậm chí, trên mặt lão như vỏ cây khô cạn, vậy mà nhiều thêm một tia hồng nhuận nhàn nhạt.

Tựa hồ không chỉ khỏi bệnh, ngay cả khí huyết cũng khôi phục.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, thiếu niên càng mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, lau sạch nước mắt trên mặt, cẩn thận từng li từng tí đỡ lão nhân dậy.

'Khục! Khục!"

Lão nhân kịch liệt ho khan mấy lần, khí tức suôn sẻ, từ từ mở mắt, nhìn thấy tôn nhi.

"Hoan lang. . . . ."

Lão đưa tay sờ lên mặt tôn nhi, há to miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cảm giác thân thể không thích hợp.

Yết hầu đau đớn như đao cắt không còn nữa, cảm giác đói bụng cũng đã biến mất, đầu cũng không u ám, nhẹ nhàng dùng lực đã giơ cánh tay lên.

Tựa như vừa mới ăn no, toàn thân có khí lực dùng không hết.

Lão nhân chống đất, lập tức đứng lên, thậm chí nhảy hai cái, không cảm giác được mảy may suy yếu, như là trong mộng.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn.

"Thần đan!"

"Thần tiên!"

"Mau bái thần tiên!"

Tất cả mọi người điên cuồng, từ đường đất lao đến, phần phật quỳ đầy đất, quỳ bái Tần Tang.

"Thần tiên tới cứu chúng ta!"

"Thần tiên cứu lấy chúng ta!"

"Cứu lấy chúng ta!"

. . .

Bọn họ dùng hết khí lực la lên.

Lão nhân biết đã xảy ra chuyện gì, lôi kéo tôn nhi quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

"Thần tiên phù hộ! Thần tiên phù hộ!"

Những người này vốn vô cùng suy yếu, dưới sự kích động, có mấy người hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Tần Tang thở dài, nhìn đám người không ngừng chen chúc, nói: "Những viên đan dược này, bần đạo còn có không ít, các ngươi không cần phải chen lấn."

Hắn nhìn nồi sắt bên kia, nhíu mày, đá ngã nồi, đưa tay chỉ đám người mấy cái: "Các ngươi dựng nồi lên, ai còn sức thì đi lấy nước, kiếm củi tới, càng nhiều càng tốt, nhóm lửa nung tan đan, xếp thành hàng, ai cũng có phần."

Đám người đối với Tần Tang nói gì nghe nấy, một loạt nồi và bếp rất nhanh làm xong, củi lửa và nước sạch cũng liên tục không ngừng đưa tới.

Tần Tang vuốt vuốt tóc tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, ngươi đi nhóm lửa."

Tiểu Ngũ gật gật đầu, đi tới nhóm lửa, không dùng thần thông, nhưng cũng không luống cuống tay chân.

Thấy một tiểu cô nương phụ trách mấy cái nồi và bếp, tất cả mọi người không đành lòng, càng quan trọng hơn là, lo lắng tiểu cô nương có thể làm cháy hỏng thần đan, bản thân không thể uống đan thủy trên đó.

Nhưng đây là lệnh của thần tiên, không người nào dám lên tiếng, yên lặng nhìn tiểu Ngũ bận rộn.

Tin tức đội ngũ chạy nạn truyền ra, người phía trước và phía sau đều hội tụ tới, trước bếp nấu xếp thành hàng dài.

Người một nhà vừa rồi phản ứng rất nhanh, chen tới trước đám người.

Thê tử nhìn tiểu Ngũ tới tới lui lui giữa bếp, trong lòng hơi động, trong mắt lóe lên hào quang hi vọng.

Đột nhiên dùng sức đẩy ba nữ nhi về phía trước, nhỏ giọng nói: "Đi giúp tiểu thần tiên đi."

Tiểu Ngũ hơi ngẩng đầu, lại cúi xuống.

Ba nha đầu thấp thỏm đi tới, thấy tiểu Ngũ không nói gì, Tần Tang cũng không bảo các nàng lui, rụt rè nhặt củi lửa trên đất, cẩn thận từng li từng tí đưa cho tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đưa tay nhận lấy, nhét vào trong lửa.

Có hành động này, lá gan ba nha đầu lớn hơn, cũng bận rộn theo.
Bình Luận (0)
Comment