Chương 2895: Cao nhân
Chương 2895: Cao nhân
Tần Tang giống như làm ảo thuật lấy ra một viên đan dược đen nhánh, giao cho tiểu Ngũ, một chậu nước lớn để ba viên như vậy là đủ rồi.
Đám người xếp hàng lấy nước, cũng là tiểu Ngũ múc cho mọi người, mỗi người uống xong một bát là có thể sinh long hoạt hổ.
Những người này mang ơn Tần Tang và tiểu Ngũ, mà ba nha đầu cũng thiên ân vạn tạ.
Các nàng lần đầu gặp loại tràng diện này, tro bụi trên mặt bị sức nóng đốt làm rơi xuống không ít, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, nhịn không được lộ ra nụ cười.
"Tiểu thần tiên tỷ tỷ, tỷ không vui sao?"
Tiểu nha đầu nhỏ nhất, cao còn không bằng tiểu Ngũ, như được sống lại, đi theo tiểu Ngũ giúp đỡ, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, nhìn thấy vẻ mặt tiểu Ngũ một mực bình bình đạm đạm, trên mặt cũng không cười, nghi ngờ hỏi.
Tiểu Ngũ múc cho người trước mặt một bát đan thủy, nghiêng đầu qua.
"Tạ ơn tiểu thần tiên! Tạ ơn thần tiên cứu mạng, về sau cả nhà chúng ta nhất định mỗi ngày bái ngài, dập đầu với ngài . . ."
Người kia không ngừng cúi đầu, phát ra cảm ơn từ nội tâm, cẩn thận bưng đan thủy lui ra ngoài.
Tiểu Ngũ nhìn người kia, suy nghĩ một chút, nói: "Được."
Tiểu nha đầu càng mơ hồ hơn.
Ánh mắt Tần Tang dời khỏi thân tiểu Ngũ, nhìn về phía một chỗ đất trống bên cạnh: "Là thổ địa sao? Đến rồi sao không hiện thân gặp mặt?" Chỉ thấy trên mặt đất dâng lên một luồng khói trắng, hiển hóa ra một lão giả vóc người thấp bé, tay cầm Sách địa trượng.
"Thổ địa nơi này, bái kiến thượng tiên." Thổ địa khom người chào.
"Bần đạo Thanh Phong, không dám xưng thượng tiên." Tần Tang khẽ lắc đầu, quét mắt nhìn đội ngũ thật dài, bỗng nhiên chuyển giọng: "Bần đạo cho rằng phương địa giới này vốn không có thần linh."
Thổ địa lộ vẻ lúng túng, liên thanh giải thích: "Cũng không phải là tiểu thần không muốn tận trách nhiệm thổ địa một phương, nhưng thiên hạ đại loạn, yêu ma du đãng, có kẻ dám săn thần làm thức ăn, hung hăng ngang ngược đến cực điểm. Tiểu thần thần lực lại thấp, nào dám hiện thân, chỉ có thể tự hủy miếu thờ, co đầu rút cổ sơn dã, giấu trong sơn thủy, kéo dài hơi tàn. Thấy nghĩa cử đạo trưởng mới dám hiện thân gặp mặt."
"Là yêu ma Mộ Lạc Sơn?" Tần Tang nhìn về phương tây.
Thổ địa gật đầu: "Nếu chỉ là yêu vật ma tu chung quanh, chúng ta còn có thể áp chế. Trước đây ít năm, bọn hắn câu liên yêu ma Mộ Lạc Sơn, phá thành sát thần, Đô Thành Hoàng đại nhân bất hạnh chiến tử, bị đánh nát tượng thần. Thần đạo sụp đổ, người tu tiên chính đạo cảnh nội cảm thấy bất an, ngay cả đại phái đệ nhất Thủ Long sơn cũng bị bức phải dời tông, rốt cuộc không ai có thể ước thúc bọn chúng . . ."
Nói xong, thổ địa thở dài: "Nghe nói càng đến gần Mộ Lạc Sơn càng thảm, yêu ma lấy phàm nhân làm huyết thực, có một nước bị ăn sạch, tốt hơn một chút thì phàm nhân được nuôi như súc vật, vỗ béo, thôi động bọn hắn tự giết lẫn nhau, lấy huyết nhục đúc đài, tu luyện các loại tà công huyết hồn. Còn tiên tu chính đạo có năng lực bảo toàn quốc gia của mình, cũng chỉ có thể bo bo giữ mình, đau khổ chèo chống. Nghe nói tình huống phía đông tốt hơn, đạo trưởng chắc từ phía đông tới?"
Trong khi nói chuyện, đội ngũ đằng sau đột nhiên trở nên huyên náo.
Mấy người đại hán từ đội ngũ phía sau đuổi lên.
Mấy người kia một thân phỉ khí, thể trạng cường tráng, trong một đội bách tính yếu đuối lộ ra không phù hợp.
Người dẫn đầu mặt mũi tràn đầy dữ tợn, con mắt lộ ra hung quang, những người khác rất e ngại bọn họ, nhao nhao cúi đầu xuống, không dám đối mặt, sợ bị để mắt tới.
"Lão đại, thần tiên ngay bên kia!"
Một đồng bọn hai tay để trần níu lại đầu lĩnh, chỉ về phía trước, nhỏ giọng nói.
Không gian không đủ, đội ngũ xếp hàng có mấy chỗ ngoặt, bọn họ đi vào chỗ khúc quanh thứ nhất, trốn sau đám người, cách khe hở đám người quan sát.
Đầu lĩnh híp mắt: "Là Chân Thần tiên?"
"Chắc vậy, lão đại ngài xem những người kia uống thuốc xong, từng kẻ sinh long hoạt hổ, khẳng định là thần dược! Tiên dược! Uống một ngụm là có thể sống lâu trăm tuổi! Chúng ta nhanh đi xếp hàng, chậm thì không còn!" Đồng bọn liếm môi một cái, trong ánh mắt tràn ngập tham lam.
"Nhiều người như vậy, xếp hàng cái chim! Tiên dược đủ phân cho mấy người?"
Đầu lĩnh hừ lạnh, đột nhiên nhìn về phía người xếp hàng bên cạnh, nhìn chằm chằm người khác, không nói một lời.
Gã không cần lên tiếng, ánh mắt như ác lang.
Người bị gã tiếp cận sợ mất mật, thân thể phát run, rúc về phía sau co lại.
Tráng hán lại chú ý tới mấy người khác, đội ngũ lại ngạnh sinh gạt ra một mảnh nhỏ không gian.
Đội ngũ vốn chen chúc, cứng rắn chen lấn, có lão nhân đứng không vững, bị chen ngã xuống đất.
Lão nhân lửa giận công tâm, run rẩy chỉ vào mấy người: "Các ngươi! Các ngươi dám ở trước mặt thần tiên làm càn. . ."
"Ai u! Lão nhân gia cẩn thận một chút."
Đầu lĩnh bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay lão nhân, không nói lời nào dìu lão lên, một mặt lo lắng.
Nhưng ánh mắt gã lại như dao, phảng phất đang nói, lão già, gia gia nhớ kỹ ngươi!
Cho dù cách đám người, há có thể giấu diếm được ánh mắt đám Tần Tang.
"Uy! Thổ địa lão nhi!"
Chu Tước từ đầu vai Tần Tang nhảy đến trên thân thổ địa, làm thổ địa giật nảy mình, mới biết Hỏa Nha này cũng có đạo hạnh, vội vàng cười làm lành.
"Vị yêu tiên này có gì phân phó?"
Chu Tước lắc lắc cổ nhìn chằm chằm lão: "Ngươi là thổ địa nơi này, dù không dám hiện thân, những người này đã làm gì, ngươi cũng phải biết chứ?"
"Chỉ cần gần Ngô Đỗ Sơn này, ta biết rõ! Đều biết!"
"Ta hỏi ngươi, trong những người này, có kẻ nào gian dâm cướp bóc, thậm chí đã ăn thịt người sống chưa?"
Bởi vì có câu người đang nói trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần minh.
Nhất cử nhất động của những người này, đều bị thổ địa nhìn thấy, nhớ kỹ, lão giơ lên Sách địa trượng, liên tiếp chỉ điểm, người nào đã làm gì, đều thuộc như lòng bàn tay.
Chu Tướcnghe xong, há miệng phun ra một đám lửa, phân hoá thành hoả tinh, tản ra.
"Bịch bịch bịch!"
Mấy người đại hán đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên ngửa mặt ngã quỵ, mi tâm có một lỗ nhỏ nhỏ bé không thể nhận ra.
Tình hình tương tự cũng xảy ra ở nơi khác, dẫn tới rối loạn.
Tần Tang nhìn Chu Tước.
"Ngươi chỉ nói ngươi và tiểu Ngũ không giết người, ta cũng không có nói! Cho những người này ăn đan dược, chẳng phải là lãng phí sao?" Chu Tước khẽ hót, tránh ánh mắt Tần Tang, nhảy nhót lên thân tiểu Ngũ.
Tần Tang nói: "Những người này sẽ đi đến Độ Chi Quốc, tại Độ Chi Quốc không có loạn tượng, luật pháp nghiêm minh, sẽ không bỏ mặc ác đồ."
Thổ địa chắp tay: "Đạo trưởng nói đúng lắm, tiểu thần vốn dự định thông báo hành vi những người này cho đồng đạo ở Độ Chi Quốc. Bất quá vị yêu tiên này làm cũng đại khoái nhân tâm, mấy vị thượng tiên đều nhân nghĩa vô song, là phúc của bách tính, chúng ta may mắn, thiên hạ may mắn!"
"Ngươi không cần lấy lòng ta, bần đạo không phải thánh hiền cứu thế tế dân, chỉ có thể giúp bọn hắn chắc bụng một bữa, chèo chống mấy ngày, đi đến Độ Chi Quốc, tự mưu sinh lộ."
Tần Tang lắc đầu: "Cứu được nhất thời, cứu không được một đời. Bảo vệ được một chỗ, không bảo vệ được khắp thiên hạ này!"
Ý hắn là, muốn thông qua trị bệnh cứu người, để tiểu Ngũ tìm kiềm chế ma ý.
Nhưng trong lòng hắn phi thường rõ ràng mục tiêu của mình là gì.
Với lại, thế đạo này chính là như thế, lực lượng một người không đủ cải biến.
Hắn không suy nghĩ nhiều, hết thảy tùy duyên, tùy tính.
Trên mặt thổ địa loé lên vẻ thất vọng, lão đã thấy tận mắt tông chủ Thủ Long sơn, khí độ kém xa đạo sĩ trước mặt, vốn cho rằng có cao nhân đắc đạo xuống núi độ thế, thay đổi càn khôn.