Chương 2914: Săn giết
Chương 2914: Săn giết
Sau đó, không thấy thiếu niên lưu lại mồi nhử nữa, cũng không thấy thiếu niên dẫn mãnh thú từ nơi khác tới, thời gian vừa đến, liền chạy về nhà.
"Thủ đoạn của tiểu tử này còn chưa đủ hoàn mỹ, để ta giúp."
Chu Tước xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười gian hắc hắc, vung xuống cánh.
Ba ngày sau, không thấy bóng dáng thiếu niên, Chu Tước gấp đến độ vò đầu bứt tai, không nhịn được muốn bay đến làng, bắt thiếu niên tới, hỏi xem hắn muốn làm gì.
Ngày thứ tư, ánh sáng mặt trời mọc lên từ hướng đông.
Thiếu niên rốt cục xuất hiện.
Bước chân của hắn lộ ra nặng nề hơn trước một ít, tốc độ tiến lên lại không chậm.
Lần này, thiếu niên đi ngang qua cạm bẫy, nhưng không dừng lại, mà đi thẳng đến ngọn núi của bọn hắn.
Những ngày qua, thiếu niên lần đầu lên núi.
Cây lá rậm rạp ngăn không được ánh mắt của Chu Tước và Tiểu Ngũ, bọn hắn nhìn thiếu niên linh hoạt như viên hầu, nhanh nhẹn di chuyển trong khu rừng.
Trên cánh tay phải thiếu niên cột một cây nỏ nhẹ, tên nỏ phối hợp cạm bẫy, thu hoạch tương đối khá.
Thời điểm xuống núi, chung quanh thắt lưng của thiếu niên treo mấy con chim, trong tay còn cầm một con thỏ rừng không lớn không nhỏ.
Trên đường núi trở lại, thiếu niên nhìn bầu trời đoán thời gian, sắp đến thời gian về nhà.
Lần này, thiếu niên chưa về nhà, mà là cầm con mồi đi đến bên cạnh cạm bẫy, lựa địa chọn chỗ kín đáu để nhóm lửa, cầm một con chim, mổ bụng nhổ lông, bắt đầu nướng thịt.
Con chim này rất béo, nướng trong ánh lửa hồng, hương khí bay ra xa.
Làm người ta kinh ngạc chính là, hành động kế tiếp của thiếu niên, hắn không vì mùi thịt mà thèm, rút ra một cây dao găm từ bên hông, đưa tới cánh tay trái của mình, nhịn đau đâm vào da, cắt ra một vết thương thật sâu.
Máu tươi nhuộm đỏ tay áo, mùi máu tanh xen lẫn mùi thịt nướng, phiêu tán ra ngoài.
"Phù!"
Thiếu niên hít sâu một hơi, lấy ra một tấm vải, há miệng cắn một đầu vải, phối hợp tay trái băng bó vết thương.
Nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, tấm vải nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt vì mất máu, mở túi nước, ực một hớp rượu, sau đó nhìn chằm chằm đống lửa, chuyên tâm nướng thịt.
Không lâu lắm.
Gần chỗ thiếu niên đột nhiên thoáng hiện một đạo bóng trắng, biến mất trong nháy mắt không thấy gì nữa.
"Đến rồi!"
Chu Tước đang xem kịch, nhịn không được hạ thấp thanh âm, hưng phấn quạt cánh, đôi mắt sáng lên.
"Khó trách, hóa ra hắn muốn săn yêu! Tiểu tử này ăn gan báo rồi sao."
Ánh mắt của Tiểu Ngũ cũng lóe lên một cái.
Bóng trắng không thể qua được ánh mắt của nàng, là một con chồn màu trắng Phàm Yêu kỳ.
Võ giả nhân tộc bước vào tiên thiên, cũng có chiến lực không kém, có khả năng chém giết tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Thiếu niên không phải cao thủ như vậy, dám dẫn bạch chồn tới, xác thật gan to bằng trời.
Thân ảnh của bạch chồn quỷ bí, lao xuyên qua bụi cây cũng không phát ra tiếng, lặng yên không một tiếng động tới gần sau lưng thiếu niên, đột nhiên bạo khởi nanh vuốt.
Thiếu niên nhìn như đang chuyên tâm thịt nướng, kì thực tâm thần một mực căng thẳng, nhưng tốc độ của bạch chồn quá nhanh, chờ hắn cảm giác được, ngay cả nghiêng người tránh né đều không làm kịp.
Bạch chồn tới gần trong nháy mắt, hai chân trước sắc bén hung hăng chụp vào lưng của thiếu niên.
'Keng!'
Tiếng kim thiết va chạm vang lên.
Quần áo bị xé rách, lộ ra miếng sắt.
Thiếu niên kiển tra thi thể của đám người phu tử, cùng với người sống sót miêu tả, phân tích ra con yêu thú này thích đánh lén từ sau lưng, cho nên sớm đã dùng miếng sắt phòng hộ.
Nhưng không ngờ, đôi móng vuốt của bạch chồn vô cùng sắc bén, đâm xuyên qua miếng sắt!
Thiếu niên cảm thấy sau lưng đau nhói, đồng thời có một cỗ sức mạnh kinh khủng, cách miếng sắt đập lên người hắn, vô thức bổ nhào về phía trước.
'Bịch!'
Thiếu niên bị đánh bay ra xa.
Toàn thân đau nhức kịch liệt, ngũ tạng lệch vị trí.
Nhưng thiếu niên gặp nguy không loạn, thuận thế nâng cánh tay đeo nỏ lên, nhắm ngay sau lưng.
Một kích không giết chết được con mồi, bạch chồn rít lên.
"Chítt!"
Tiếng kêu cực kì chói tai.
Cùng lúc đó, bạch chồn hóa thành một đạo bóng trắng, tiếp tục đuổi giết thiếu niên, bộ lông tỏa sáng, bắn ra một chùm khói trắng, bao phủ thiếu niên.
Thiếu niên sớm biết thủ đoạn của bạch chồn, sớm đã nhắm mắt lại, đồng thời nín thở.
Mặc dù hắn chuẩn bị cực kì đầy đủ, nghe được tiếng kêu, cũng cảm giác được đầu ông một chút, ý thức bắt đầu hỗn loạn, đây là hắn sớm đã nhét bông đầy trong tai.
Khói trắng, tiếng kêu, đều là yêu thuật đáng sợ, thợ săn võ nghệ cao nhất thôn, là chết dưới yêu thuật này, không hề có lực hoàn thủ, làm các thôn dân nghe tin đã sợ mất mật.
May mắn con bạch chồn này không xuất hiện vào buổi sáng, các thôn dân chỉ dám hoạt động trên giờ ngọ, giữa trưa thoáng qua liền đóng cửa, không ai dám ra ngoài săn yêu.
Những chuẩn bị của thiếu niên, có chút hiệu quả, thiếu niên không bị hôn mê tại chỗ, nhờ vào ý chí kiên cường, bắn ra tên nỏ.
'Vèo, vèo, vèo!'
Ba cây tên bắn ra, đầu mũi tên lấp lóe ánh sáng xanh biếc, sớm đã bôi độc.
Trong mắt bạch chồn lóe lên vẻ khinh miệt đầy nhân tính, thân thể uốn éo mấy lần, dễ như trở bàn tay né tránh ba cây tên bắn xướt qua, lông tóc không tổn hao gì.
'Ầm!'
Thiếu niên hung hăng rơi xuống đất, miệng phun máu tươi.
Bạch chồn tham lam nhìn thân thể tràn đầy khí huyết của thiếu niên, nhảy vọt tới.
Đúng lúc này, chẳng biết chạm trúng cơ quan gì, mặt đất ầm ầm nhô lên.
Mấy nhánh cây hai bên, đều có cột dây thừng, bị nhánh cây kéo căng búng lên.
Theo dây thừng kéo lên, một tấm lưới sắt bị lôi ra khỏi mặt đất.
Lưới sắt bắn lên, mang theo đất cát, chớp mắt là tới, bạch chồn sắp bị cái lưới túm lấy, bị đinh sắt đâm xuyên thân thể.
Dù sao cũng là yêu thú thành tinh, bạch chồn phản ứng cực nhanh, chạy tới rìa lưới sắt, nhảy lên thật cao.
Nhưng không ngờ, lúc lưới sắt bắn lên vẫn còn cơ quan liên hoàn, một sợi dây thừng khác bị kéo căng, kéo lấy một hòn đá lớn, tảng đá lớn rơi từ đỉnh núi xuống.
'Vù!"
Gió lớn thổi lên bộ lông của bạch chồn.
Bạch chồn bị cái bóng của tảng đá bao phủ, lấy tu vi của nó, một khi bị tảng đá nện trúng, xương cốt sẽ vỡ vụn.
'Chítt!'
Bạch chồn vô cùng phẫn nộ, điên cuồng gào thét.
'Phù!'
'Bịch!'
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bạch chồn vội vàng phun ra một ngụm khói trắng, cản trở tảng đá lớn một chút, chân trước đạp mạnh lên tảng đá, dùng sức xoay người lao ra, tránh thoát một kiếp.
Nhưng cạm bẫy vẫn còn chưa hết, lúc tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời cơ quan thứ ba bị kích hoạt, mặt đất vang lên tiếng cơ quan, bụi cỏ hai bên lóe ra hàn quan u lãnh.
Hai bên đều có mười cây trường mâu bôi độc, thừa dịp bạch chồn đang lơ lửng trong không trung, không thể nào mượn lực, đột nhiên bắn ra.
'Vèo, vèo, vèo…'
Độc mâu có lực mạnh như nỏ, tốc độ nhanh như điện.
Hai mươi cây độc mâu bắn ra cùng một lúc, bạch chồn không thể né tránh, chỉ có thể hoảng sợ gào thét.
'Phốc!' Máu tươi bắn ra.
'Tèn~'
Một cây độc mâu đâm xuyên qua bạch chồn, mũi mâu đâm thật sâu vào thân cây, thân mâu rung động.
"Đặc sắc!" Chu Tước vỗ mạnh cánh: "Đáng tiếc, trên người con tiểu chồn này có khí tức của tu sĩ, được người khác nuôi, tiểu tử này chạy không thoát."