Chương 2915: Tân Hoả quan
Chương 2915: Tân Hoả quan
Tảng đá lớn nện trên mặt đất bắn lên, sau đó dọc theo dốc núi lăn lông lốc xuống, vượt qua sơn đạo, cuối cùng lọt vào trong hốc núi.
Cây cỏ bay tán loạn, tiếng vang ầm ầm quanh quẩn trong núi.
Thiếu niên dùng hết toàn bộ ý chí, dùng cả tay chân, toàn lực bò ra phía ngoài, hiểm lại càng hiểm tránh thoát tảng đá lớn nghiền ép, mới không chết dưới cạm bẫy do mình bố trí.
"Phù phù!"
Thiếu niên thở hổn hển, quay đầu nhìn lên phía trên.
Độc mâu cắm vào thân cây, thân thể bạch chồn treo trên độc mâu, đầu và tứ chi vô lực rủ xuống, yêu huyết theo độc mâu chảy xuôi xuống, máu đỏ tươi hòa với màu xanh đen.
Bạch chồn không nhúc nhích, tựa hồ đã khí tuyệt bỏ mình.
Thiếu niên lại không dám xem thường, chịu đựng đau nhức kịch liệt, chống lên thân trên, cắm mũi tên mới vào nỏ.
'Vèo!'
Mũi tên bắn trúng bạch chồn.
Bạch chồn không có bất kỳ phản ứng gì, bị tên nỏ bắn trúng, thân thể kịch liệt quơ quơ, vẫn như cũ treo ở trên độc mâu, máu tươi phun ra.
Xác nhận bạch chồn đã chết, toàn thân thiếu niên giống như xì hơi, đột nhiên nghiêng ra ngã trên mặt đất.
Không tự hào vì lấy thân thể phàm nhân săn giết yêu thú, chỉ gối lên bụi cỏ, ngơ ngác nhìn thanh thiên, lẩm bẩm nói: "Phu tử, rốt cuộc ta đã báo thù cho ngài!"
Nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Từng màn trước kia hiển hiện, khi đó ấm áp cỡ nào, sau đó bi thương cỡ nào.
Khi gã còn bé mẫu thân người yếu nhiều bệnh, không lâu sau thì buông tay nhân gian, phụ thân là thợ săn, lúc gã tám tuổi cũng bất hạnh chết trong núi.
Tám tuổi gã đã bắt đầu một mình tự nuôi sống bản thân, bằng hữu thân thích dù tâm địa không xấu, nhưng đều là nhà cùng khổ, hữu tâm vô lực, không có khả năng mang gã về nhà nuôi, chỉ có thể hết sức giúp đỡ.
Gã cũng không muốn liên lụy, tận lực không làm phiền người khác, tự nuôi sống chính mình.
Cho đến khi phu tử xuất hiện, dạy bọn gã học chữ, truyền thụ đạo lý.
Phu tử khuyên gã vào học, sư mẫu thấy gã là cô nhi nên đặc biệt chiếu cố, để gã cảm nhận được thân tình đã lâu.
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Ngày đó phu tử đi trên trấn mua sắm giấy mực cho học đồ, trời tối cũng không thấy trở về, toàn thôn ra ngoài tìm, lại chỉ tìm thấy một cỗ thi thể.
Tử trạng phu tử vô cùng thê thảm, lồng ngực bị phá ra, nội tạng không cánh mà bay, toàn thân huyết dịch bị hút khô, trở thành thây khô.
Thiếu niên còn nhớ rõ, ngay lúc xác nhận là thi thể phu tử, cảm giác giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Phu tử là người thứ nhất bị yêu chồn giết chết, sau đó liên tiếp lại có người thảm tao độc thủ, trong thôn mấy lần tổ chức nhân thủ săn yêu đều không làm nên chuyện gì, bị yêu chồn thừa dịp loạn hại chết thêm mấy mạng.
Không còn ai dám nhắc tới sát yêu, thiếu niên tìm không thấy giúp đỡ, nhưng ngọn lửa báo thù trong lòng chưa hề dập tắt.
Gã biết rõ, yêu chồn thần thông quảng đại, một chút sai lầm cũng có thể dẫn đến tính toán thất bại, uổng mệnh, nhưng gã nhất định phải báo thù cho phu tử!
"Tê!"
Kịch liệt đau nhức cắt ngang suy nghĩ của thiếu niên.
Giơ lên cánh tay trái, đau càng lợi hại hơn, chỉ có thể nâng lên một nửa, cởi xuống giáp sắt trên người, vết thương nhìn thấy mà giật mình. Nội phủ khẳng định cũng thụ thương, ngũ tạng giống như bị một đại thủ hung hăng bóp lấy.
Thiếu niên đưa vào miệng một tấm vải, gắt gao cắn, tự mình xử lý tốt vết thương, miệng lớn hít lấy không khí mới mẻ, gian nan từ dưới đất đi đến dưới cây, kéo độc mâu.
Độc mâu khảm thật sâu vào thân cây, hiện tại gã không còn khí lực, nhổ vẫn bất động.
Thiếu niên gỡ xuống bạch chồn trên độc mâu, nhặt lên một cây độc mâu làm quải trượng, lảo đảo đi trở về thôn.
Toàn thôn dùng hàng rào vây lại, dau khi yêu chồn xuất hiện thì thôn làng vẫn thiết trí lô cốt và tuần tra.
Lúc đến thôn, thiếu niên gần như tinh bì lực tẫn, giơ bạch chồn lên, hô to: "Ta đã giết chết yêu quái."
Sau đó ngã xuống đất.
. . .
Tiểu Ngũ và Chu Tước nhìn vở kịch một tháng rốt cuộc kết thúc, vẫn cảm giác chưa thỏa mãn.
Tần Tang không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chữa trị Lôi Đàn, động tác càng thêm thuần thục, đã khôi phục chín thành.
Sau đó, lại dùng không đến một tháng, thành công phục hồi Lôi Đàn như cũ.
Tần Tang điều tức sơ, khởi động Lôi Đàn, không ngoài dự đoán sinh ra cảm ứng mơ hồ với hai toà Lôi Đàn khác.
Hắn chìm toàn bộ tâm thần vào trong đó, nắm chắc cỗ cảm ứng này, dẫn động một Lôi Đàn khác biến hóa.
Cùng lúc đó, vị trí và quan hệ ba tòa Lôi Đàn đã phác hoạ trong đầu của hắn.
'Ầm ầm!'
Phía trên Lôi Đàn, sấm chớp nổi lên.
Tần Tang đắm chìm trong Lôi Đình, lại không đả thương được hắn mảy may, mỗi một lần thiểm điện ba động đều không giống nhau, đại biểu một trọng biến hóa mới.
Trải qua trùng điệp biến hóa, mượn nhờ hai tòa Lôi Đàn khác so sánh, Tần Tang thôi diễn càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng chỉ phương vị nào đó.
Tần Tang mừng rỡ, dù không cảm ứng được chủ đàn, nhưng xác định được vị trí chủ đàn, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều, trừ phi chủ đàn bị triệt để hủy đi.
'Vù!'
Thiểm điện thu hết vào trong đàn, Lôi Đàn yên lặng.
Tần Tang bày trận che kín Lôi Đàn, chuẩn bị đi tìm chủ đàn.
Thấy Tần Tang từ trong khe đá đi tới, tiểu Ngũ và Chu Tước nhìn lại.
"Đã sửa xong?" Chu Tước hỏi.
Tần Tang gật đầu: "Đã xác định phương vị chủ đàn. . . A? Thái Ất mang tới một người, chờ ở nơi xa, có thể đã phát hiện gì."
Hắn phát ra tín hiệu, triệu Thái Ất tới.
Không lâu sau, phương xa bay tới một khối mây trắng, phía trên đứng đấy Thái Ất và một gã lão đạo.
"Lão gia, vị này là quán chủ Tân Hỏa Quan, Tịnh Thuần đạo trưởng."
Thái Ất học Lạc hầu, trước mặt người khác cũng gọi Tần Tang là lão gia, lại giới thiệu với lão đạo: "Đây là lão gia nhà ta, pháp hiệu Thanh Phong."
"Bái kiến Thanh Phong tiền bối."
Mấy ngày liên tiếp, Tịnh Thuần đạo nhân luận đạo với Thái Ất, kính nể lão ấy vô cùng, đối mặt Tần Tang mà Thái Ất còn xưng là lão gia, nên càng tất cung tất kính.
Nghe Thái Ất kể rõ, Tần Tang biết được Tân Hỏa Quan chính là đệ nhất đại phái lân cận, trong môn có truyền thừa Lôi đạo nhất mạch.
Thái Ất đã tra rõ nội tình mạch này, truyền thừa mặc dù liên quan đến Lôi bộ Đạo Đình, nhưng muốn khen cũng chẳng có gì để khen, lo lắng mình nhìn nhầm, gọi tới cho Tần Tang xem qua.
Tịnh Thuần đạo nhân chẳng biết được Thái Ất cho chỗ tốt gì, nghe Tần Tang hỏi biết gì nói nấy, đáng tiếc truyền thừa Tân Hỏa Quan xác thực không có bao nhiêu cái đáng để quan tâm.
Tần Tang đang muốn cáo từ, lại bị Chu Tước ngăn lại, làm nũng.
"Có một trận trò hay, còn chưa xem xong đây! Cũng không tốn thêm mấy ngày, chờ thêm một chút đi mà!"
Biết được đầu đuôi sự tình, Tần Tang không nói gì, Tịnh Thuần đạo nhân lại gầm thét trước.
"Yêu thú làm loạn, lại có việc này! Tệ quan đã ước định với Thần đạo, phụ cận không thiết thổ địa thần ti, do bản môn coi chừng, ra chuyện như thế, là sơ sẩy của tệ quan, để chư vị chê cười."
Tịnh Thuần đạo nhân lòng đầy căm phẫn, nhưng lão là quán chủ, nếu như hành động luôn đi đôi với lời nói, căn bản không cần thiếu niên liều mạng, yêu quái vừa hại người đã bị chém giết.
Tần Tang từ chối cho ý kiến, nhìn tiểu Ngũ, nói: "Các ngươi đã có hứng thú, vậy đợi thêm mấy ngày cũng không sao."
Mấy người ngồi trên mặt đất.
Tịnh Thuần đạo nhân lo sợ bất an, thấy Tần Tang không có ý giận chó đánh mèo Tân Hỏa Quan, mới trầm tĩnh lại.
Trong lúc rảnh rỗi, Tần Tang hỏi thăm Tịnh Thuần đạo nhân, nơi này có truyền thuyết thượng cổ gì không.