Chương 2917: Ngọc Lãng
Chương 2917: Ngọc Lãng
Minh Nguyệt.
Cái tên phổ biến, lại làm cho Tần Tang không thể nào quên được.
Ký ức kia đã lâu cỡ nào.
Trước mắt Tần Tang hiện ra thân ảnh một tiểu đạo sĩ, vẫn rất rõ ràng.
Minh Nguyệt giúp hắn lấy ra tiểu Mộc đôn, kiểm tra tổn thương chân, biết được Tịch Tâm đạo nhân lưu hắn lại nên vui vẻ, thấy hắn dẫn nước suối tới đạo quán mà sùng bái, nhìn hắn nướng thịt mà chảy nước miếng, cùng hắn vào trong thành ăn như gió cuốn, khắc khổ học đạo học y tập võ, cùng nhau tắm thuốc trong vạc nước, cùng Tịch Tâm đạo nhân tế thế cứu người . . .
Chỉ tiếc, lần đi kia vì không từ giã, lại thành vĩnh biệt.
Tần Tang nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Quân giới, bức hoạ mà Minh Nguyệt tự tay vẽ kia hắn vẫn một mực cất giữ.
Hình vẽ chính là hắn, một bức họa ghi lại đoạn thời gian khoái hoạt kia.
Hắn không tận mắt thấy, lại có thể tưởng tượng ra thần thái lúc Minh Nguyệt chấp bút vẽ tranh.
Thời gian ở Thanh Dương Quan, chứa tình cảm thuần chân, chân thành tha thiết.
Cũng là thời gian mà cả đời Tần Tang, ngắn ngủi yên tĩnh hiếm có, an tường, há có thể quên?
Tất cả mọi người nhìn Tần Tang, chẳng biết vì sao hắn đột nhiên dừng bước, hỏi xong lại một mặt tưởng nhớ, thật lâu không nói.
Tần Tang đánh giá thiếu niên trước mặt.
Thế gian có rất nhiều người gọi là Minh Nguyệt.
Nhưng chẳng biết tại sao, duy chỉ có thiếu niên này, câu ra ký ức liên quan đến Minh Nguyệt được chôn giấu sâu trong đáy lòng hắn.
Là vì phần tâm xích tử kia sao?
Tần Tang nghe Chu Tước miêu tả, cùng với chứng kiến hết thảy, mặc dù không hiểu rõ chân tướng, cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Thiếu niên dám lấy thân thể phàm nhân săn giết yêu thú, báo thù cho phu tử, dám ở trước mặt tu tiên giả dựa vào lí lẽ biện luận, rất là can đảm, chỉ vẻn vẹn như thế sao?
A, thiên phú của thiếu niên này đúng quy đúng củ.
Tam linh căn kim hỏa mộc.
Nhưng thiên phú cho dù tốt cũng không phải là lý do đả động đến Tần Tang, Đại thiên thế giới rộng lớn vô biên, phàm nhân vô số, Thiên Linh Căn có lẽ sẽ phí chút thời gian, nếu như Tần Tang muốn tìm nhị linh căn, sẽ không quá khó.
Mà lấy năng lực hiện tại của Tần Tang, dù loại thiên phú ảm đạm như ngũ linh căn, Tần Tang cũng nắm chắc đẩy mạnh đến Nguyên anh, còn trùng kích Hóa Thần có thể sẽ gặp phải long đong.
Tần Tang xem kinh lịch bản thân xuống núi đến nay, có lẽ do sống quá lâu, bất luận gặp phải chuyện gì, luôn có thể liên tưởng đến các cố nhân và chuyện cũ, để lộ ký ức phủ bụi.
Sau khi xuống núi tùy duyên, gặp sao yên vậy, phần thanh thản này, trong lúc vô hình phù hợp tâm thái tại Thanh Dương Quan.
Kinh lịch lần lượt gây xúc động, đoạn ký ức trong tiềm thức kia có phải đã sớm tìm kiếm một chỗ ký thác?
Vừa vặn thiếu niên này xuất hiện, vừa vặn gọi là Minh Nguyệt.
Vậy đại khái chính là duyên phận . . .
Tần Tang thầm nghĩ.
"Ta được gọi là Minh Nguyệt, là cha mẹ đặt cho ta. Phu tử nói, chờ ta làm quan, sẽ cho ta quan tự." Thiếu niên thành thật trả lời, nói tới phu tử, toát ra thương cảm và không cam lòng nồng đậm.
Hai tiên trưởng vừa rồi diễu võ giương oai, lúc này quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Nhưng thiếu niên vĩnh viễn không thể nào quên một màn vừa rồi.
"Ngươi họ gì?" Tần Tang hỏi.
"Họ Tần." Thiếu niên đáp.
Tần Tang ngẩn người, không khỏi nở nụ cười, thật đúng là duyên phận.
"Ngươi có muốn theo ta tu đạo không?" Tần Tang không nghĩ thêm những thứ khác, tùy tâm sở dục, làm việc theo bản tâm.
Lời này vừa ra, không chỉ Tịnh Thuần đạo nhân, ngay cả Chu Tước cũng giật mình.
Lạc hầu và Thái Ất thì trong giật mình còn mang theo hâm mộ.
"Ngươi điên à!"
Chu Tước không thể nào hiểu được, bọn nó chỉ xem một trận hí kịch, làm sao lại cho Tần Tang một đồ đệ?
Trước đó du lịch xa như vậy, Tần Tang chưa hề bộc lộ qua ý định thu đồ.
"Cũng vì hắn họ Tần? Cái thôn này hình như gọi là Tần gia trang, toàn thôn đều họ Tần, có phải ngươi muốn thu hết, xây thành Tần gia quan không?"
Chu Tước bay đến trước mặt Tần Tang, trừng căng mắt, muốn xem hắn đang suy nghĩ gì, bị một đầu ngón tay Tần Tang bắn bay.
Câu nói này càng khiến tâm thần người khác rung mạnh, không thể nào tin, toàn trường yên tĩnh.
Hai người quỳ dưới đất, rơi vào tuyệt vọng thật sâu.
Điều luật Tân Hỏa Quan sẽ không cần mạng của bọn họ.
Nhưng bọn họ đắc tội đệ tử một vị đại năng, ngay cả Tịnh Thuần quán chủ cũng phải xưng hô tiền bối!
Nếu sư phụ biết rõ, chỉ sợ không chỉ không thay bọn họ cầu tình, ngược lại trục xuất cả hai khỏi sư môn.
Còn bản thân thiếu niên thì triệt để ngây dại.
Thấy thiếu niên si ngốc, lão thôn trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, duỗi ra đại thủ, đè đầu nó trên mặt đất: "Còn không mau dập đầu chào sư phụ!"
'Bộp!'
Rắn rắn chắc chắc một cái khấu đầu, kéo thiếu niên từ trong ngượng ngùng tỉnh lại.
"Tu đạo phải rời quê hương sao?"
"Bần đạo du lịch thiên hạ, ngươi theo ta tu đạo, tự nhiên phải rời khỏi nơi này. Huống hồ tiên phàm khác nhau, một ngày nào đó phải chém đứt hồng trần."
"Tiên phàm khác nhau." Thiếu niên thì thào nhắc lại bốn chữ này, đột nhiên nhìn về phía hai người quỳ gối dưới đất: "Sau khi tu đạo, ta cũng sẽ có được lực lượng thần tiên?"
Tần Tang biết rõ thiếu niên muốn hỏi cái gì: "Bọn hắn không phải thần tiên, chỉ có thể coi là tu tiên giả, bần đạo cũng giống vậy, chỉ có điều tu vi bần đạo cao hơn bọn hắn. Bọn hắn có thể tùy ý làm nhục phàm nhân, tu tiên giả có thực lực mạnh hơn bọn hắn, cũng có thể đối đãi với bọn hắn như vậy, thế đạo chính là như thế."
"Thế đạo!"
Thiếu niên nắm thật chặt song quyền.
Tần Tang không tiếp tục nói nữa, thiếu niên rất thông minh, có thể lĩnh hội ý hắn.
Thế gian giống như hắn, tu tiên giả mang tâm chân thành không phải số ít, nhưng có bao nhiêu người có thể một mực bảo trì sơ tâm, cuối cùng trải qua gian khổ, tuyệt đại đa số lĩnh ngộ ra chỉ lo cho thân mình.
Huống hồ, loại thế đạo này thật có thể cải biến sao?
Chỉ sợ mạnh như tu sĩ Đại Thừa, tối đa cũng chỉ có thể cải tạo nhất thời, một chỗ.
"Không ngờ bần đạo may mắn được chứng kiến một cọc giai thoại."
Tịnh Thuần đạo trưởng cũng nhìn ra mánh khóe, tranh thủ cơ hội nói xen vào: "Tiểu đạo hữu nhân họa đắc phúc, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng. Ngươi cứ yên tâm đi theo đạo trưởng tu đạo, Tần gia trang tự có Tân Hỏa Quan ta chăm sóc, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Tần gia trang mảy may!"
Nói xong, lão dùng ánh mắt bén nhọn quét qua hai người trước mặt.
"Hai người này tùy ý làm bậy, xúc phạm luật pháp, sẽ không dễ dãi như thế!"
Thiếu niên quay đầu nhìn về phía thôn dân, trong đám người tìm ra một phụ nhân.
Phụ nhân chính là sư nương gã, sau khi phu tử chết thì nàng bị đả kích, thân thể suy yếu, nằm trên giường không dậy nổi, vừa rồi đột nhiên gặp biến cố, tự vịn vách tường đi ra.
Đi ra nhìn thấy thiếu niên bị quẳng xuống đất, nóng vội suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn Tịnh Thuần đạo nhân hiện thân giải vây.
Sư nương được người dìu lấy, trên mặt kinh hoảng và lo lắng còn chưa biến mất.
Thấy Minh Nguyệt nhìn qua, sư nương cũng thúc giục: "Minh Nguyệt, còn không mau bái kiến sư phụ. Ngươi về sau có tiền đồ, phu tử dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng. Sư nương có nhiều người như vậy chiếu cố, ngươi không cần lo lắng."
Trong mắt thiếu niên chứa nước mắt, không do dự nữa, trùng điệp dập đầu: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Tần Tang gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: "Vi sư hôm nay thay phu tử lấy cho ngươi một chữ, về sau gọi ngươi là Ngọc Lãng đi, là tên cũng là đạo hiệu."