Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2918 - Chương 2918: Thi Thể

Chương 2918: Thi thể Chương 2918: Thi thể

Ngọc như đức, lãng như trăng.

"Ngọc Lãng, tên rất hay! Đạo hiệu tốt. Tiền bối thu đồ dưới Tân Hỏa quan, cũng là một chuyện may lớn của Tân Hỏa quan, không thể không ăn mừng. Tiền bối, các vị đạo hữu không ngại thì đến bản quán, để bần đạo bài tỏ tâm ý."

Tịnh Thuần đạo trưởng còn nhiệt tình hơn người sư phụ là Tần Tang.

"Người tu hành không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy." Tần Tang lắc đầu, giao một cái bình ngọc cho Tần Ngọc Lãng, truyền âm nói: "Những đan dược này có thể điều trị khí huyết, kéo dài tuổi thọ, ngươi từ biệt người thân cho tốt, vi sư ở chỗ ngươi diệt yêu chờ ngươi."

Dứt lời, thân ảnh đám người Tần Tang mơ hồ, sau đó biến mất trước mắt thôn dân, lưu lại Tịnh Thuần đạo trưởng một mặt tiếc nuối.

"Ngươi thật muốn thu đồ sao?"

Chu Tước nghĩ mãi không thông, lúc xuất hiện trên đỉnh núi liền mở miệng hỏi.

"Ừm! Thu đồ để làm bạn với Tiểu Ngũ, được không?" Tần Tang vuốt đầu Tiểu Ngũ.

Trong đầu hắn, nhưng lại hiện ra một số thân ảnh, Lý Ngọc Phủ, Mai Cô, Bạch Hàn Thu, Thân Thần...

Bọn họ còn tốt chứ?

Tiểu Ngũ liên tục gật đầu, cười rất vui vẻ.

"Vậy sao không tìm người có Thiên Linh căn? Gia hỏa này… Tuổi còn nhỏ, có đảm lượng, có mưu lược, cũng tốt. Phẩm hạnh cũng đoan chính, hiểu tôn sư trọng đạo."

Chu Tước nhìn cạm bẫy dưới núi, tút tút thì thầm, quan tâm chuyện thu đồ con hơn người làm sư phụ là Tần Tang.

"Ngươi vậy mà biết đánh giá phẩm hạnh của người khác?" Tần Tang cười, hắn vừa thu đồ đệ, tâm tình không tệ.

Chu Tước giận dữ: "Ngươi chờ đó cho ta, ta đánh không lại ngươi, còn không đánh lại đồ đệ của ngươi sao!"

Không đến một nén nhang, trên đường núi có một thân ảnh đang chạy tới, chính là Ngọc Lãng.

Hắn cõng một cái bao đồ còn lớn hơn thân thể của mình, may mắn từng luyện qua võ nghệ, nếu không sẽ bị đè sập.

Nhìn thấy người trên núi, Ngọc Lãng chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, bị một cơn gió nâng lên, bay tới trước mặt Tần Tang, miệng còn đang thở hồng hộc.

"Sư phụ." Ngọc Lãng quẳng bao đồ xuống, cung kính hành lễ, lấy ra một thanh đoản kiếm, bất an nói: "Đây là đồ Tịnh Thuần tiền bối cho con, đệ tử không dám nhận, nhưng mà…"

"Nếu là hảo ý của Tịnh Thuần đạo hữu, ngươi cứ giữ lấy."

Tần Tang quét mắt nhìn, là một thanh cực phẩm pháp khí không tệ, Tịnh Thuần đạo nhân cũng hiểu phân tấc.

"Vi sư giới thiệu cho ngươi."

Tần Tang giới thiệu cho đồ đệ từng người một.

"Bái kiến Chu Tước tiền bối, bái kiến Lạc hầu tiền bối, bái kiến Thái Ất tiền bối, bái kiến sư tỷ."

Ngọc Lãng hành lễ, thái độ kính cẩn.

Chu Tước rất hài lòng, cũng không đề cập tới chuyện sẽ khi dễ đồ đệ của Tần Tang, vẫn đưa ra lễ gặp mặt.

Trên đường đi sát yêu trừ ma, Chu Tước nuốt riêng không ít đồ tốt.

Thái Ất và Lạc hầu đều có lễ vật, lễ vật của Tiểu Ngũ do Tần Tang tặng thay, còn lấy ra một cái pháp khí trữ vật, thu hết đồ của gã lại, rồi đưa cho Ngọc Lãng.

Ngọc Lãng còn chưa nhập đạo, thân gia đã không ít.

Hồi tưởng lại lúc bản thân mới cầu đạo, cuộc sống gian nan, Tần Tang không khỏi sinh lòng cảm thán.

Chu Tước không có đắc ý bao lâu, rất nhanh lại bị biến thành tọa kỵ.

Bay trên không trung, Ngọc Lãng câu nệ, ngồi một chỗ không dám động đậy.

Tần Tang thì đang cân nhắc dạy đệ tử này thế nào.

Bởi vì tạm thời khởi ý, thu đồ đệ mới bắt đầu cân nhắc những thứ này.

Nhập đạo không khó, có thể chọn công pháp cơ bản có thuộc tính kim, hỏa, hoặc mộc là được.

Con đường tiếp theo lại cần châm chước.

Trong tay hắn có không ít truyền thừa, không đề cập tới những thứ mà hắn đang tu luyện, vẻn vẹn Mộc hành đã có truyền thừa hoàn chỉnh của Mộc tướng nhất mạch Vô Tướng Tiên môn, thoạt nhìn rất thích hợp Ngọc Lãng.

Phù lục của Đạo Đình cũng không phải không thể được.

Hắn là Ngũ Lôi viện sứ quân, chấp chưởng Ngũ Lôi Sứ Viện Ấn, không thông qua Thần đình, cũng có tư cách xây đàn truyền lục.

Pháp lục của đạo môn, trước khi Thần đình và Đạo Đình xuất hiện, đã tồn tại.

Bất quá, hắn chỉ có thể truyền pháp lục lôi bộ, không thể vượt qua tu vi của mình, lại không cách nào mượn nhờ lực lượng Thần đình.

Tần Tang không lập tức quyết định, truyền đạo cần hiểu rõ đệ tử, hắn còn chưa hiểu đồ đệ này.

"Bộ Phất Liễu Tâm Kinh này, ngươi tìm hiểu trước." Tần Tang viết ra kinh văn trên giấy, giản giải kinh nghĩa.

Ngọc Lãng biết chữ, bớt không ít phiền phức.

Lúc Tần Tang giảng kinh, Thái Ất và Lạc hầu đều vểnh tai lên nghe, đáng tiếc nội dung kinh văn quá nông cạn, tu sĩ Luyện Hư cũng giảng không ra thứ hay, bây giờ không có cái gì để dẫn dắt bọn họ.

Đám người ngồi trên lưng Chu Tước, bay qua thiên sơn vạn thủy.

Cách chủ đàn càng ngày càng gần.

Thái Ất một mực cúi đầu nhìn sông núi bên dưới, chợt thấy cái gì, nói: "Sứ quân đại nhân, chúng ta sắp đến Yến quốc."

"Yến quốc là quốc gia có thực lực mạnh nhất trong mấy quốc gia chung quanh, Yến quốc được xưng tụng là trung tâm của các nước, sản vật phì nhiêu, quốc lực mạnh mẽ, bách tính an cư lạc nghiệp."

"Năm đó ta lần đầu rời động phủ, ra ngoài du lịch, từ tiểu quốc đi vào Yến quốc, quả thực tăng kiến thức không ít, hiện tại còn nhớ rõ, không biết Yến quốc có thay đổi triều đại không."

Thái Ất cảm thán nói.

"Ngươi không tìm thấy lôi đàn sao?"

Thái Ất đưa tay chỉ hướng đông: "Chỉ tìm thấy một cái ở Đại Lương quốc tại phía đông Yến quốc, đáng tiếc kiến thức của vãn bối nông cạn, không phân rõ phân đàn hay là chủ đàn."

"Vãn bối hoài nghi, Yến quốc là trung tâm của chư quốc, chắc có chỗ nào đó đặc biệt, đáng tiếc tìm không được."

"Tu tiên giả ở Yến quốc có tu luyện lôi pháp của Đạo Đình không?" Tần Tang hỏi.

"Vãn bối không phát hiện." Thái Ất lắc đầu.

Các phân đàn đều lưu lại truyền thừa, chủ đàn vậy mà không có.

Tần Tang thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân tìm tòi.

"Chủ đàn ở trong Yến quốc, lôi đàn ở phía đông không phải chủ đàn, đã hư hao nghiêm trọng, vậy không cần đi qua!"

Lần này, Tần Tang có thể thu nhỏ phạm vi trong một châu, đám người toàn lực tìm kiếm, nếu còn dấu vết gì về chủ đàn, nhất định sẽ tìm thấy!

"Con sông thật lớn!"

Ngọc Lãng nắm lấy lông vũ của Chu Tước, nhìn xuống mặt đất, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, gã dần dần quen thuộc mọi người, không còn trầm mặc ít nói nữa.

"Đi xuống xem!"

Tần Tang mở miệng, Chu Tước lắc mình hất mọi người xuống, kêu la: "Bản Chu Tước mệt chết rồi!"

"Đây là Bình Giang, từ Đại Lương chảy tới." Thái Ất trở lại chốn cũ, còn nhớ rõ một chút.

Đám người rơi xuống đất, Tần Tang ngồi trên mặt đất, hắn muốn suy tính, tận thu nhỏ phạm vi.

Liên tiếp ba ngày, Tần Tang không nhúc nhích.

Ngày thứ ba, chạng vạng tối, Tần Tang đứng dậy: "Đi gặp Giang thần."

Lợi dụng địa hình thủy mạch, cũng có thể phụ trợ hắn suy đoán, dù cho qua vô số năm, thương hải tang điền, nói không chừng sẽ có dấu vết.

Miếu Giang thần ở trong Yến quốc, không ở đoạn sông này, đám người đằng vân giá vũ, phi hành trên sông.

Không ngờ, bay về phía trước một hồi, vẫn không tìm được thủy phủ thần linh, lại phát hiện chỗ lạ.

Trên mặt sông có một vật lấp lóe hào quang dưới ánh mặt trời.

Mặc dù tên Bình Giang, nước sông lại không bằng phẳng, vật lấp lóe là một khối băng, trôi nổi trên sông.

Bên trong khối băng có một người, giống như thi thể bị băng phong!
Bình Luận (0)
Comment