Chương 2935: Tuý Hương yến
Chương 2935: Tuý Hương yến
"Bần đạo Thanh Phong."
Tần Tang chắp tay, dò xét người kể chuyện.
Trước khi thiếu nữ bước vào quán trà, bị người kể chuyện mê hoặc, hắn phát giác được ba động dị dạng, mới phát hiện người kể chuyện không phải người thường.
Trước đó, người kể chuyện đã kể chuyện tại quán trà.
Tần Tang không thể luôn buông ra thần thức tập trung huyện thành ngoài trăm dặm, nhưng có thể giấu diếm được Linh giác của hắn, có thể thấy được chút ít tu vi người kể chuyện.
Thoạt đầu, Tần Tang coi là người kể chuyện và thiếu nữ có cùng nguồn gốc, về sau ý thức được không thích hợp.
Người kể chuyện rất có thể cố ý bại lộ, hướng về phía hắn.
Đối phương đã sớm biết hắn, mà hắn cho đến khi người kể chuyện xuất thủ mới phát hiện đối phương, lập tức phân cao thấp.
Tần Tang suy đoán, người kể chuyện hẳn là phát giác được chủ đàn bộc phát, bị sấm vang và ba động hấp dẫn tới.
Hắn vốn cho rằng, bất luận người kể chuyện là cao thủ Vân Đô Thiên hay Lạc Hồn Uyên, lần này tới chỉ sợ khó mà thiện.
Thế nhưng thái độ đối phương có chút ý vị sâu xa.
Người kể chuyện chủ động hiện thân, khuấy gió nổi mưa tại Tấn huyện, kéo thiếu nữ và quỷ thần Tấn Huyện vào trong chuyện xưa, rõ ràng nói với mình là y ở chỗ này, mà không trực tiếp tìm tới cửa.
Trình độ nào đó, giống như thả ra một thái độ thiện ý.
Chính như người kể chuyện nói, Tần Tang không thể dời đi chủ đàn, cũng không thể để người kể chuyện gọi quỷ thần đến, để ánh mắt thiên hạ tập trung ở nơi đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Tang quyết định để hóa thân đích thân đến cửa, ngược lại muốn xem người này tính làm gì.
"Thanh Phong đạo trưởng." Người kể chuyện Thanh Nguyên đoán: "Chắc là dùng tên giả?"
Y tựa hồ có ý riêng.
Ánh mắt Tần Tang sáng lên, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Thanh Nguyên cười nói: "Tại hạ chỉ là một người kể chuyện mà thôi, không quan trọng tên thật hay tên giả."
Người kể chuyện?
Tần Tang nhìn về phía quán trà sau lưng Thanh Nguyên.
Trong quán trà, thiếu nữ và bầy quỷ thần đã thoát khỏi tâm thần từ trong chuyện xưa, nhưng có quỷ thần vẫn một mặt mê mang, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khôi phục thanh tỉnh trước là Thành Hoàng, hai vị Phán Quan, cùng với thiếu nữ, lúc này thần sắc khác nhau.
Thiếu nữ tức giận.
Còn Thành Hoàng và hai vị Phán Quan thì thần sắc ngưng trọng.
Đều không ngoại lệ, tràn ngập kiêng kị với người kể chuyện.
Người kể chuyện đưa lưng về phía bọn họ, lại phảng phất một tòa núi lớn, không ai dám bước ra quán trà nửa bước.
Trong quán trà hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khí quỷ dị.
"Tại hạ và đạo trưởng, thích nhất xem khói lửa nhân gian, phẩm tư vị nhân gian. Đông gia Túy Hương lâu tay nghề thật không tệ, Túy Hương Yến có thể xưng nhất tuyệt, là hương vị thượng đẳng nhân gian, có thể mời đạo trưởng đến dự không?"
Thanh Nguyên chỉ quạt xếp về hướng miếu Thành Hoàng.
Cách miếu Thành Hoàng không xa, có một tòa lầu gỗ ba tầng, mỗi một chi tiết nhỏ được tinh điêu tế trác, nhưng lại không lộ vẻ xa hoa, là một loại quý khí nội liễm, có vận vị đặc biệt.
Dù so với đô thành Yến quốc, Túy Hương lâu cũng không kém, tại Tấn Huyện nho nhỏ càng như hạc giữa bầy gà.
Tần Tang hôm qua mới nghe Thành Hoàng và Dịch phán quan nói về Túy Hương Yến: "Nghe nói Đông gia Túy Hương lâu có tính tình khó chịu, người bình thường khó mà có lộc ăn?"
Thanh âm truyền vào quán trà.
Thần sắc Vu Thành Hoàng và Dịch phán quan cổ quái, hai ngươi là người bình thường sao, nói ra là có thể bình loạn Túy Hương lâu.
"Không phải tại hạ nói ngoa, ta và Đông gia mặc dù mới quen, nhưng gặp nhau hận muộn, hôm nay nhất định giúp đạo trưởng ăn được Túy Hương Yến." Thanh Nguyên dương dương đắc ý, đưa tay dẫn, nói một tiếng mời.
Tần Tang khẽ vuốt cằm, cùng Thanh Nguyên sóng vai đi.
Ngọc Lãng cảm thấy dị thường, yên lặng theo ở phía sau.
. . .
"Đại nhân, làm sao bây giờ?"
Võ Phán Quan thấp giọng hỏi.
Vu Thành Hoàng trầm ngâm một lát, nói: "Chờ đi!"
Nói xong, Vu Thành Hoàng ngồi trở lại chỗ cũ, còn các quỷ thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng đành phải ngồi xuống.
Thiếu nữ một mực thầm cắn răng ngà, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn thấy Tần Tang và Thanh Nguyên tiến vào Túy Hương lâu, mạnh mẽ dậm chân, xông ra quán trà, chẳng biết đi đâu.
So với phía ngoài, trong Túy Hương lâu bày biện càng thêm thanh lịch, tiến vào có thể nghe được mùi đàn hương nhàn nhạt.
Trong đại sảnh thực khách không nhiều.
Hỏa kế khá quen với Thanh Nguyên, nói tới nói lui cũng tùy ý: "Tiên sinh hôm nay sớm như vậy đã tan ca rồi? Ngài đi lầu ba trước đi, tiểu nhân đi mời Đông gia."
"Nói cho Đông gia, ta muốn mời một vị quý khách, hôm nay làm cả mâm Túy Hương Yến." Thanh Nguyên dặn dò.
"A?"
Hỏa kế kinh ngạc nhìn qua Tần Tang: "Vâng! Tiểu nhân đã rõ . . ."
"Ngọc Lãng!"
Đột nhiên một tiếng kêu to, trong hoàn cảnh Túy Hương lâu thanh u lộ ra hết sức chói tai, dẫn tới thực khách nhao nhao nhíu mày.
Đám người nghe tiếng nhìn lại, thấy là một tiểu tử choai choai, đành có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
"Làm ầm ĩ?"
Ngọc Lãng cũng nhíu mày.
Ngoại hiệu thật không sai, đúng là Đào Dự hôm qua vừa chia tay.
"Các ngươi cũng tới Túy Hương lâu ăn cơm?"
Đào Dự mới từ nhã gian đi ra, nhìn thấy hảo hữu, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, soạt soạt soạt chạy tới.
Ngọc Lãng muốn ngăn cản đã không còn kịp.
Gã biết gia cảnh Đào Dự không tệ, không ngờ lại gặp ở Túy Hương lâu, nhìn thấy hảo hữu tất nhiên cao hứng, nhứng quá không phải lúc này!
Ngọc Lãng há to miệng, vừa muốn nói chuyện, chợt thấy thần sắc Đào Dự tối sầm lại, trên mặt vui mừng bị vẻ u sầu thay thế, thở dài một tiếng.
"Ai, hôm nay có thể là lần cuối chúng ta gặp mặt!"
"Sao vậy?"
Ngọc Lãng lo lắng hỏi.
"Cha ta tối hôm qua nhận được thư nhà, Nhị thúc tại đô thành phát tài, đặt mua đại sản nghiệp, cần người quản lý. Cha ta chuẩn bị dời nhà về đô thành, xế chiều hôm nay sẽ lên đường. May mắn ở chỗ này gặp ngươi, bằng không chỉ có thể lưu một phong thư cho ngươi và phu tử." Đào Dự hít mũi một cái, ngữ khí càng thêm trầm thấp.
Đối với phàm nhân, Yến quốc đã đủ rộng lớn.
Lần này từ biệt, rất có thể khó mà gặp lại.
"Sao gấp vậy?"
Nghe vậy, Ngọc Lãng cũng có chút sa sút, gã xác thực coi Đào Dự là bằng hữu.
"Đúng vậy! Nhị thúc thúc giục rất gấp, phải trong năm này! Đáng tiếc ngươi không đến kinh dự thi, nếu không không bao lâu là chúng ta có thể trùng phùng, ta khẳng định chiêu đãi ngươi thật tốt." Đào Dự biết rõ chí hướng hảo hữu một lòng tu đạo, không quan tâm công danh lợi lộc.
"Về sau ta sẽ theo sư phụ dạo chơi, nói không chừng sẽ đi đô thành, đến lúc đó khẳng định tới nhà ngươi bái phỏng." Ngọc Lãng nói.
"Vậy chúng ta quyết như thế đi! Cha ta còn phải một hồi mới ăn xong, hai ta có thời gian trò chuyện thật tốt."
Đào Dự chuyển buồn thành vui.
Nói chuyện, hai người bất tri bất giác đi lên lầu ba, đi vào chỗ nhã gian tốt nhất.
Thấy sư phụ và người kể chuyện đi vào, Ngọc Lãng lúc này mới nhớ tới mang theo Đào Dự không đúng lúc, đang chần chờ thì nghe sư phụ nói.
"Tất cả vào đi."
"Vâng!"
Ngọc Lãng lập tức an tâm, lôi kéo Đào Dự ngồi ở phía sau.
Tần Tang được nhường cho chỗ ngồi chính giữa.
Hắn nhìn như tùy ý, kì thực đối mặt vị Thanh Nguyên thần bí này, trong lòng không thư giãn chút nào, mỗi chữ mỗi câu đều phải cẩn thận cân nhắc.
Đang chờ mở miệng, thần sắc hắn hơi động một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiền ngẫm cười nói: "Phiền phức tới."
Thành nội Tấn Huyện cao thấp nhấp nhô, địa thế gần miếu Thành Hoàng tương đối cao, ngồi tại lầu ba có thể trông thấy màu sơn ngoài thành.
Đúng lúc này, chân trời bay tới một đạo thanh hồng, thẳng đến Tấn Huyện thành.