Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2936 - Chương 2936: Loại Nào Có Bánh Bao?

Chương 2936: Loại nào có bánh bao? Chương 2936: Loại nào có bánh bao?

Thanh Nguyên nói: "Tại hạ cũng không làm tổn thương cô nương kia, là cô nương kia tự xông vào quán trà, đạo trưởng phải làm chứng cho tại hạ nha."

Tần Tang lắc đầu liên tục: "Bần đạo đến đây không đủ nửa năm, cả ngày khám bệnh cho phàm nhân, không nhận ra một tu tiên giả nào, nói cái gì cũng không ai tin, lực bất tòng tâm."

Hắn hơi dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn cánh cửa nhã gian, bày ra tư thế xem trò vui, đồng thời thi pháp ngăn cách Ngọc Lãng và Đào Dự.

Hai tiểu gia hỏa này đang ngồi tụ lại một chỗ, xì xào bàn tán, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Chốc lát sau, cửa bị gõ vang.

Thanh Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Mời vào."

'Kẹt kẹt!"

Một bàn tay gầy còm đẩy cửa gỗ ra.

Người đến là một lão giả mặc áo bào đen, tướng mạo gầy còm, hai mắt lại sáng ngời có thần.

Đảo mắt nhìn qua Tần Tang và Thanh Nguyên, lão giả ôm quyền, nói to: "Tại hạ là Lâm Bảo Sơn, gia tướng của Ngân gia tại Ngân Bình sơn, gặp qua hai vị đạo hữu."

Tần Tang hạ quyết tâm không lẫn vào.

Thanh Nguyên ngạc nhiên nói: "Lâm đạo hữu tu vi bực này, vậy mà hạ mình làm gia tướng, xem ra Ngân gia là danh môn vọng tộc."

Lâm Bảo Sơn chính là Kim đan hậu kỳ, cứ việc tuổi tác không nhỏ, cơ hội đột phá Nguyên Anh không lớn, cũng coi như cao thủ trong chư quốc.

"Đạo hữu không biết Ngân gia? Tu vi của tại hạ được gia chủ ban cho, ân sâu như biển, không thể báo đáp."

Lâm Bảo Sơn nhíu lông mày nhỏ bé không thể nhận ra, lần nữa chắp tay: "Tiểu thư nhà ta tính tình chưa định, xuống núi vui đùa, nếu vô ý va chạm đạo hữu, tại hạ thay tiểu thư bồi tội."

"Lâm đạo hữu quá lời, tiểu thư nhà ngươi không va chạm ta, ta chỉ là đùa nàng chút thôi." Thanh Nguyên lắc đầu.

Lâm Bảo Sơn gật đầu, trầm giọng nói: "Thì ra là thế, kính xin đạo hữu giải cấm chế tâm thần cho tiểu thư!"

"Cấm chế?"

Thanh Nguyên sững sờ, bỗng nhiên bật cười: "Không cần lo lắng, chuyện này có chỗ tốt cho nàng, ba ngày sau, nàng sẽ cảm giác được."

Thiếu nữ rơi cả thể xác và tinh thần vào chuyện xưa, bản thân kinh lịch một loại nhân sinh khác, mặc dù thức tỉnh, chuyện xưa vẫn chưa mất ảnh hưởng, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Tâm thần bị người khác khống chế, không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng cực lớn đến việc tu hành, bọn họ không thể không thận trọng.

Lâm Bảo Sơn quả nhiên không tin lí do thoái thác này, trầm giọng nói: "Đã như vậy, tại hạ cả gan mời đạo hữu đến Ngân Bình sơn làm khách ba ngày."

"Nếu ta không đi thì sao, ngươi muốn ra tay với ta?" Thanh Nguyên hỏi.

Lâm Bảo Sơn vừa sải bước qua cửa, tăng thêm ngữ khí: "Là mời!"

"Ngươi đánh không lại ta, không nên tự chuốc đau khổ." Thanh Nguyên hảo ngôn khuyên bảo, dáng vẻ như suy nghĩ cho đối phương.

Đổi lại người khác, đoán chừng đã bị Thanh Nguyên chọc giận.

Lâm Bảo Sơn lại không có bất kỳ gợn sóng gì, càng sẽ không lùi bước, thân thể hơi chấn động, thân thể gầy còm bộc phát ra khí thế hung bạo như hổ lang.

"Tại hạ là gia tướng, không thể bảo vệ tiểu thư, chết muôn lần không hết tội. Nếu đánh không lại đạo hữu, chết cũng có ý nghĩa!"

Tiếng nói như hồng chung, khí thế trên người Lâm Bảo Sơn liên tục tăng lên, vừa dứt lời cũng đã bạo tăng đến đỉnh phong.

Khí thế ngưng tụ lại, chất chứa núi cao áp đỉnh, áp tới Thanh Nguyên.

Lão nghe đại tiểu thư miêu tả lại chuyện trong quán trà, liền biết người kể chuyện này không đơn giản.

Thế nhưng đại tiểu thư bị thao túng hai ngày, trong tâm thần bị hạ cấm chế, truyền ra ngoài, chắc chắn mất hết mặt mũi, Ngân gia không thể chịu nhục.

Lâm Bảo Sơn đã đưa tin cho Ngân gia, đồng thời ra lệnh thuộc hạ đưa tiểu thư về núi.

Lần này đến đây một mình, chính là muốn đánh cược tính mạng của mình, thử thủ đoạn của Thanh Nguyên.

Như thế, Ngân gia tới sau, sẽ có đích để ứng đối.

Nếu Thanh Nguyên là cường giả đỉnh cao, Ngân gia cũng chỉ tổn thất một gia tướng, không đến mức sẽ kết đại thù sinh tử không cách nào điều hòa.

Không đến mức chọc cường địch cho gia tộc, dẫn đến thực lực của Ngân gia đại tổn, thậm chí tai họa diệt môn.

Tần Tang và Thanh Nguyên đều nhìn thấu ý đồ của Lâm Bảo Sơn.

Tần Tang đoan chính ngồi xem.

Thanh Nguyên cũng không nhiều lời nữa, nghiêm mặt nói: "Lâm đạo hữu xuất thủ trước đi."

"Vù!"

Bên trong nhã gian đột khởi cuồng phong.

Hai tay của Lâm Bảo Sơn hiện lên thanh quang, làn da biến thành gỗ, thô ráp như vỏ cây.

Bên trong thanh quang nồng đậm, cánh tay, ngón tay khô ráp như nhánh cây, toả ra sinh cơ.

Trên lòng bàn tay, từng đạo thanh quang hóa thành dây leo mãng xà, hiển hiện dị tượng, trong khoảnh khắc kết thành một cái cọc gỗ.

'Ầm!'

Cọc gỗ chấn động, hư không phảng phất bị chấn rung, sau đó biến mất.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Thanh Nguyên, hiện ra một phù văn được bện thành bằng nhánh cây.

Không có chút dấu hiệu nào, cọc gỗ mượn phù văn tái hiện.

Một chiêu này quả thực ngoài dự liệu.

Sau một khắc, Lâm Bảo Sơn ngây dại.

Cọc gỗ hiển hóa ra trên đỉnh đầu Thanh Nguyên, vốn nên nện xuống, lại như chiếc lá, nhẹ nhàng rơi xuống trong tay Thanh Nguyên, mà Lâm Bảo Sơn triệt để mất khống chế cọc gỗ.

"Đạo thuật không tệ, ngươi tự sáng tạo sao? Lấy tu vi của ngươi, làm đến nước này đã không dễ dàng." Thanh Nguyên nâng cọc gỗ trong tay, mặt lộ vẻ khen ngợi: "Theo suy nghĩ của ngươi, khi môn đạo thuật này đại thành, sẽ huyễn hóa ra một cây linh thụ chân chính, phải không?"

Cọc gỗ đột nhiên trổ nhánh, trong nháy mắt thọt tới nóc nhà.

Đám người bị bóng cây bao phủ, Lâm Bảo Sơn trợn mắt há mồm.

Tần Tang nhìn chằm chằm bàn tay Thanh Nguyên, tâm thần chấn động.

Đối mặt một kích của Lâm Bảo Sơn, Tần Tang có vô số cách hóa giải, nhưng dù là bản tôn đích thân đến, cũng làm không được như Thanh Nguyên.

Thanh Nguyên không giam cầm cọc gỗ, cũng không cắt đứt quyền khống chế cọc gỗ đơn thuần, mà là trực tiếp chiếm làm của riêng.

Môn đạo thuật này ẩn chứa chân nguyên, thần thức, tất cả mọi thứ đều biến thành đồ vật của Thanh Nguyên, không có liên quan gì đến Lâm Bảo Sơn.

Phảng phất vốn là chính tay Thanh Nguyên thi triển ra, nhưng từ đầu đến cuối, trên người y không truyền ra chân nguyên ba động.

Mà lại toàn bộ quá trình, cọc gỗ vẫn duy trì nguyên trạng.

Trước khi Thanh Nguyên kích phát sinh cơ trong cọc gỗ, trong ngoài cọc gỗ, không có một tơ một hào ba động.

Tần Tang bản tôn xuất thủ, có thể đánh tan cọc gỗ, có thể dùng đại thần thông giam cầm cọc gỗ, bảo trì nguyên trạng, cũng có thể học theo, bắt chước được môn đạo thuật này.

Nhưng tuyệt đối làm không được, lần đầu nhìn thấy đối phương thi triển, liền nhẹ nhàng bâng quơ, chiếm làm của riêng.

Rắc!

Thanh Nguyên gảy ngón tay, đánh tan cây nhỏ, mỉm cười nhìn Lâm Bảo Sơn.

"Đa tạ tiền bối thủ hạ lưu tình, vãn bối cáo từ."

Lâm Bảo Sơn nhìn không thấu huyền cơ trong đó, nhưng biết rõ Thanh Nguyên vô cùng cường đại, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, khom người thi lễ, cung kính rút lui.

Lão không sợ chết, nhưng chênh lệch quá lớn, tử chiến không có ý nghĩa.

Lâm Bảo Sơn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Lão vừa đi, lại có người gõ cửa, lần này là đông gia Túy Hương lâu tới, một lão giả tóc bạc trắng tinh thần quắc thước.

"Có ba loại tiệc rượu, Thất Đầu yến, Bát Quỳnh yến, Cửu Trân yến, nguyên liệu chủ yếu từ châu thành, tiên sinh muốn loại nào?" Đông gia trình lên một tấm bảng gỗ, trên đó viết món ăn.

Thanh Nguyên ra hiệu: "Đạo trưởng là khách."

Tần Tang cầm lấy tấm bảng gỗ, nhàng nhã ngồi, nhìn không ra cái gì.

Suy nghĩ một lát, Tần Tang hỏi ra một câu, làm cho Thanh Nguyên và đông gia đều sửng sờ: "Loại nào có bánh bao?"
Bình Luận (0)
Comment