Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2958 - Chương 2958: Quân Tử Giao Lưu

Chương 2958: Quân tử giao lưu Chương 2958: Quân tử giao lưu

Kính Tàng rất hài lòng, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, nói: "Không vội! Ngươi cần trở lại hỏa vực, cẩn thận ứng phó Vân Đô Thiên. Vi huynh có thể tiết lộ cho ngươi một ít tin tức, lần này mặc kệ ai thắng ai thua, chúng ta đều có chỗ tốt."

"Ồ?" Phi La kinh ngạc, nghiêng tai lắng nghe.

"Đến lúc đó, nhân gian bất ổn, máu chảy thành sông, chôn vùi vô số sinh linh, âm khí trùng thiên, oán khí vô tận, không phải là thời cơ tốt nhất để luyện chế chỗ nuôi âm sao?" Kính Tàng hơi nhếch miệng, lộ ra ý cười.

Phía sau nụ cười lạnh như băng này, mang ý nghĩa ức vạn vong hồn!

... …

Thất Bài thôn.

Hoàng hôn sắp tới.

Lại đến giờ tan học.

Thiếu niên, thiếu nữ cõng rương sách, chạy vội ra, nói cười vui vẻ.

Trong rừng trúc, có một thư sinh trẻ tuổi cầm quạt lông, mỉm cười nhìn những hài tử này.

"Nhạc huynh, năm đó ngươi cũng là một thành viên trong bọn họ phải không?"

Thư sinh cầm quạt chỉ đám nam hài đang vui đùa ầm ĩ, ranh mãnh cười hỏi.

Hai nam hài không cẩn thận té ngã, mặt mày xám xịt, rương sách cũng dính đầy bụi.

Để phu tử nhìn thấy, khẳng định không thể thiếu thước khẻ tay.

Người bị trêu chọc cười mắng: "Chẳng lẽ Lưu huynh quên rồi, lúc ngươi mới tới học đường, còn khoe khoang lục nghệ đều tốt, bị phu tử dùng một thương đánh rơi ngựa, còn thê thảm hơn bọn họ nhiều?"

"Xuỵt, phu tử ra!"

Người thứ ba lên tiếng nhắc nhở, bước nhanh về phía trước, đón lấy Ngọc Lãng và Tiểu Ngũ, cẩn thận hành đại lễ thăm viếng.

"Phu tử tốt."

Ngọc Lãng cười nói: "Ba vị vinh đăng Quế Bảng, đều là cử nhân, không cần hành đại lễ với đạo sĩ này."

"Nếu phu tử muốn công danh, sớm đã đậu cao trạng nguyên!"

"Đúng rồi! Không có phu tử, thì không có ta ngày hôm nay, ân tái tạo không dám quên!"

Ba người quả thực là ba bái chín khấu với Ngọc Lãng, mới đứng dậy.

Ngày nay, đã là năm thứ sáu từ khi Ngọc Lãng tiếp nhận học đường.

Nam Thứ châu tổ chức thi Hương ba năm một lần.

Học đường nho nhỏ tại Thất Bài thôn, sau khi Trần Chân Khanh đi, liên tiếp ra nhiều vị tú tài cử nhân, danh tiếng vang xa.

Tài danh của Ngọc Lãng được nhiều người biết đến, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng không ai dám coi thường.

"Chúng ta chuẩn bị ngày mai lên đường, vào kinh thành tham gia kì thi, trước khi đi, tới đây bái phỏng phu tử, lắng nghe phu tử dạy bảo."

Ba người cung kính nói.

Ngọc Lãng cảm khái trong lòng.

Năm đó, gã đưa Trần phu tử đi thi, ngày nay lại đưa môn sinh của mình đi thi.

"Vi sư không còn gì để dạy các ngươi, chỉ có một câu, chính là nguyện vọng của Trần phu tử năm đó: Làm quan một đời, tạo phúc một phương, chỉ cầu trăm năm sau, còn có bách tính nhớ tên của các ngươi!"

Ba người liếc nhau, trầm giọng nói: "Phu tử dạy bảo, chúng ta ghi nhớ trong lòng!"

"Đi thôi, đường sá xa xô, cẩn thận an toàn."

Quân tử giao lưu, nhạt như nước.

Ngọc Lãng phất tay từ biệt, đưa tiễn ba môn sinh, thần sắc hơi trầm xuống, liếc nhìn Tiểu Ngũ, quay lại rừng trúc, nhoáng một cái biến mất không thấy tăm hơi.

Ngọc Lãng đã Trúc Cơ thành công, tốc độ bay hơn xa năm đó, trong nháy mắt, rơi xuống một ngọn núi.

Bênh cạnh núi đá, có một người đang ngồi dựa vào, chính là thanh niên họ Thạch.

Thanh niên họ Thạch bị thương, tay phải nắm thật chặt cổ tay trái, bờ môi tái nhợt không máu, nhìn thấy Ngọc Lãng và Tiểu Ngũ, miễn cưỡng cười.

"Thạch đại ca!"

Ngọc Lãng bước vội tới, nắm lấy tay trái của thanh niên, kéo ống tay áo lên, thấy một tia lục tuyến kéo dài từ cổ tay tới ngực, còn đang tiếp tục sinh trưởng, bị thanh niên họ Thạch dùng chân nguyên áp chế.

"Nhất thời vô ý, trúng mai phục, cũng may ta phát hiện sớm, kịp thời xông ra vòng vây. Không biết những tên kia dùng độc gì, linh dược giải độc của ta đều vô dụng, chỉ có thể dùng chân nguyên áp chế, trì hoãn phát tác."

Thanh niên họ Thạch yếu ớt nói.

Ngọc Lãng xem xét, biết loại độc này mình giải không được, thở dài nói: "Vận khí của Thạch đại ca còn tốt, hôm qua sư phụ xuất quan!"

Nói xong, nâng thanh niên họ Thạch lên, bay về phía Thanh Dương quan.

Ngọc Lãng thầm than trong lòng.

Kết bạn với Thạch đại ca nhiều năm, kỳ thật gặp nhau không nhiều, giao tình lại không cạn.

Ngọc Lãng sớm đã nhìn ra Thạch đại ca có tâm sự, nhưng mỗi người đều có bí mật, không tiện hỏi nhiều.

"Đâu chỉ hôm nay! Năm đó có thể gặp đạo trưởng, đã là phúc phận của vi huynh."

Thanh niên họ Thạch còn tâm tình nói giỡn.

Không thể không nói, bởi vì biết rõ Thanh Dương quan có một vị luyện đan đại sư, lá gan của gã mới càng lúc càng lớn, mạo hiểm nhiều lần.

Ngọc Lãng hừ một tiếng: "Huynh đi cạnh bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày!"

Thanh niên họ Thạch chuyển giọng, hỏi: "Võ công của ngươi luyện thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ, dừng lại tại Tiên Thiên, không có tiến bộ gì."

Nói tới võ đạo, Ngọc Lãng quả nhiên bị dời lực chú ý.

"Ngươi quá nóng lòng, trải qua võ đạo, siêu phàm nhập thánh, khó khăn bực nào. Nếu để cho một tu sĩ Trúc Cơ hoàn thành, để những đại năng hát trăng bắt sao, di sơn đảo hải chịu sao nổi?"

Thanh niên họ Thạch lắc đầu bật cười.

"Sư tôn cũng dạy như vậy." Ngọc Lãng chê cười.

Đang khi nói chuyện, bọn họ bay hạ xuống đạo quán, thi triển chướng nhãn pháp, để tránh kinh động tới phàm nhân.

Tần Tang đang chẩn trị cho phàm nhân.

Ngọc Lãng vịn thanh niên họ Thạch đi tới, thành thật xếp hàng.

Nhìn thấy sắc mặt của thanh niên họ Thạch, có người hảo tâm nhường vị trí, thanh niên họ Thạch lắc đầu cự tuyệt.

Cho đến khi mọi người xem bệnh xong, thanh niên họ Thạch ngồi xuống trước mặt Tần Tang.

"Lại bị thương rồi?"

Tần Tang nói một câu làm cho thanh niên họ Thạch xấu hổ không chịu nổi.

"Ồ! Độc này đặc biệt, linh dược bình thường không thể giải, còn gia tăng độc tính."

Lời tuy như thế, Tần Tang không có vẻ làm khó, lấy ra mấy bình ngọc, mỗi cái bình ngọc đều chứa một loại linh dịch, dùng bàn tay làm lò, dung luyện linh dược.

"Nhiều như vậy... Bao nhiêu linh thạch?"

Thanh niên họ Thạch cẩn thận hỏi, nghe được số lượng về sau, càng thêm xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Vẫn là ký sổ..."

Đúng lúc này, thanh niên họ Thạch tựa hồ cảm giác được cái gì, chân mày hơi nhíu lại.

Nhìn Tần Tang một chút, thanh niên họ Thạch do dự, ngồi tại chỗ cũ, không nhúc nhích.

Sau một khắc, trên không nổi lên cuồng phong, một đám mây trắng từ trên trời giáng xuống, hiện ra hai mươi mấy người.

Người dẫn đầu là gia chủ Ngân gia, Ngân Xảo Nhi cũng ở bên cạnh.

Từ khi giải quyết xong người kể chuyện, lần đầu tiên Ngân gia tới thăm hỏi.

Gia chủ Ngân gia đứng trước cửa đạo quán, chắp tay nói: "Ngân Hạc Khiên cầu kiến đạo trưởng."

"Mời gia chủ vào." Ngọc Lãng ra nghênh tiếp, nhìn thấy tình hình bên ngoài, không khỏi giật mình.

Chỉ thấy trong nhóm người này, ngoại trừ Ngân Hạc Khiên cùng Ngân Xảo Nhi, những người còn lại đỡ lẫn nhau, sắc mặt xám xịt, bộ dáng nguyên khí đại thương.

Ngay cả mi tâm của Ngân Xảo Nhi cũng có một tia khí tức xám trắng, chỉ là không nhiều lắm, thần sắc hơi u ám.

"Làm phiền!"

Ngân Hạc Khiên rất vội vàng, bước nhanh vào trong, nhìn thấy thanh niên họ Thạch đang xem bệnh, không khỏi dừng lại, trịnh trọng hành lễ với Tần Tang.

"Đạo trưởng mở quán xem bệnh cứu người, không biết chỉ có phàm nhân mới nhận được tiên duyên? Hay là cũng trị bệnh cho người tu hành?"
Bình Luận (0)
Comment