Chương 2959: Tà linh
Chương 2959: Tà linh
Nghe câu hỏi, Tần Tang vẫn trả lời như cũ.
"Phàm người vào đạo quán hỏi bệnh, bần đạo đều đối xử như nhau."
Thần sắc Ngân Hạc Khiên khẽ buông lỏng, nói một tiếng đa tạ, phân phó một tiếng, sai người tiến vào.
Đám Ngân gia nối đuôi nhau vào, xếp hàng trình tự theo triệu chứng nặng nhẹ.
Thương thế nặng nhất chính là một thanh niên, toàn thân cứng ngắc, con mắt nhiễm thành màu trắng xám, bị người khiêng đến trước mặt Tần Tang, hai mắt vô thần, vẻ mặt ngốc trệ.
Nếu không phải người này vẫn còn một tia khí tức, chắc chắn bị ngộ nhận là một bộ tử thi.
Ngân Hạc Khiên đứng ở một bên, nhìn Tần Tang chẩn trị, trầm giọng nói rõ ngọn nguồn: "Tối hôm qua, chi nhánh Ngân gia nhất mạch phát tín phù báo, một hậu bối thiên phú thượng giai đột nhiên mất tích, chính là hắn. . ."
Chỉ chỉ thanh niên, Ngân Hạc Khiên tiếp tục nói: "Nhất mạch kia tự phái người tìm kiếm không có kết quả, tiểu nữ cũng dẫn người đến, về sau trong một chỗ sơn động tìm được vết tích. Ta thu được phi thư, phát giác không ổn, lúc đuổi tới, tiểu nữ bọn hắn đang dò xét sơn động, quả nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thoạt đầu ta cho là bọn họ trúng độc, thử qua các loại linh đan đều không có hiệu quả, cỗ khí xám trắng này ban đầu sẽ ký sinh tại mi tâm, tiểu nữ cũng vô ý nhiễm phải . . ."
Ngân Hạc Khiên nhìn về phía nữ nhi.
Ngân Xảo Nhi đi lên phía trước, bề ngoài không có biến hóa lớn, cử chỉ so với lúc trước tại Tấn Huyện thì trầm ổn hơn nhiều, thi lễ với Tần Tang một cái, kể rõ cảm thụ của mình.
Lúc mới trúng chiêu, mi tâm chỉ có nhàn nhạt khí xám, không cảm thụ rõ, sau một thời gian ngắn lại đột nhiên bộc phát.
Mỗi người phát tác thời gian không giống nhau, khả năng liên quan đến mức độ xâm nhiễm.
Tần Tang nghe xong, đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt thanh niên.
Sau một khắc, con mắt thanh niên chậm rãi nhúc nhích, con ngươi mở ra, trừng trừng nhìn chằm chằm Tần Tang, hơi há to miệng.
"A!"
Thanh niên đột nhiên rít gào lên, làm đám người giật nảy cả mình.
Tiếng kêu cực thảm thiết đau đớn khiếp người, phảng phất ác quỷ kêu to, đồng thời ra sức lắc đầu, hai người bên cạnh phải giữ chắc cáng, suýt nữa tuột tay.
Trong nháy mắt biến hóa đó, khiến trong lòng mọi người sinh ra hàn ý, nhất là người Ngân gia bị trúng chiêu, từng kẻ thần sắc hoảng hốt, sợ rơi vào kết quả giống vậy.
Đáy mắt Ngân Hạc Khiên lại hiện lên vẻ vui mừng, y nhìn ra thanh niên biến hóa liên quan đến Tần Tang, mà lúc trước y không thể làm được.
Chuyến này cũng coi là khi tuyệt vọng cũng phải luôn thử tìm mọi cách.
Ngân Hạc Khiên tự biết, dù đem những người này về Ngân gia cũng rất khó tìm ra bệnh căn, nhất định phải xin giúp đỡ từ phía ngoài.
Y cũng kết giao với mấy vị cao thủ đan đạo.
Nhưng cỗ khí xám trắng này bộc phát quá nhanh, chỉ sợ mời người còn chưa tới, kể cả nữ nhi của y, bệnh tình sẽ phát tác, hết cách xoay chuyển.
Đang lúc lo lắng chợt nhớ tới Thanh Phong đạo trưởng Thanh Dương quan, nên đến đây xin giúp đỡ.
Lúc này, Tần Tang duỗi ra ngón tay, thi pháp cầm cố lại thanh niên, điểm lên mi tâm gã.
Đám người vô thức ngừng thở, chỉ thấy đầu ngón tay Tần Tang nhẹ nhàng ấn xuống một cái, sau đó nắm lại chậm rãi rút ra.
Theo động tác của hắn, mi tâm thanh niên trồi lên một chùm sáng xám trắng.
Chùm sáng hiển hiện, vẻ mặt thanh niên đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn kinh khủng, trừng lớn hai mắt, khóe mắt chảy ra huyết lệ.
Tần Tang bất vi sở động, tiếp tục thi pháp.
Chùm sáng dần dần từ thể nội thanh niên bị kéo ra, bộ mặt thanh niên hiện ra vô số tia sáng trắng, tia sáng một đầu kết nối với chùm sáng, một đầu cắm rễ trong cơ thể thanh niên.
Rốt cuộc, chùm sáng triệt để ly thể, tia sáng bị kéo xuống, tình cảnh này, giống như từ trên mặt thanh niên gỡ xuống một cái mặt nạ dữ tợn.
Trong nháy mắt, thanh niên khôi phục bình tĩnh, nghiêng đầu một cái, rơi vào trạng thái ngủ say.
Khí tức vẫn yếu ớt, nguyên khí đại thương, nhưng làn da dần dần khôi phục một chút huyết sắc.
"Đây là vật gì?"
Ngân Hạc Khiên nhìn chùm sáng trong tay Tần Tang, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chùm sáng bị rút ra, vẫn không an phận, thỉnh thoảng hiển hiện mặt người, ngũ quan vặn vẹo, gào thét về phía Tần Tang, có thể so với ác quỷ hung mãnh nhất.
"Là một loại âm linh mà thôi."
Tần Tang nói.
Ngân Hạc Khiên ngạc nhiên, không ngờ để y thúc thủ vô sách lại là một con âm linh.
Âm linh cũng có thể coi là một loại quỷ vật, đản sinh tại nơi âm tà, nhưng đầu âm linh này hiển nhiên không giống bình thường, trước đó mới nghe lần đầu, dù sao bản thân âm linh cũng có thiên hình vạn trạng hình dạng và thần thông.
"Vật này đại hung, có thể ký sinh chỗ sâu nguyên thần, dung hợp với nguyên thần người bị ký sinh. Sau khi thôn phệ hết túc chủ, khả năng ly thể tìm kiếm túc chủ mới, cũng có thể là tu hú chiếm tổ chim khách, tiếp tục chiếm cứ cái xác, ngụy trang thành sinh hồn túc chủ, dù người thân cận cũng khó có thể phát giác. Bất quá, nếu như biết rõ nội tình vật này, cũng không khó đối phó."
Tần Tang vừa quan sát, vừa phân tích: "Âm linh hung hãn như vậy, thế gian hãn hữu, bình thường chỉ có nơi đại hung mới có thể đản sinh ra loại âm linh này."
"Nơi đại hung sao? Cha, nơi đó có thể là chiến trường cổ."
Ngân Xảo Nhi xen vào nói.
Ngân Hạc Khiên nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai, vị trí hang núi kia, mặc dù bây giờ ít ai lui tới, nhưng trước khi Yến quốc lập quốc, trải qua nhiều lần thay đổi triều đại, vẫn luôn là vùng binh gia giao tranh, dưới mặt đất chẳng biết chôn dấu bao nhiêu thi cốt. Bất quá, trước đó không có bất kỳ dị thường gì, đột nhiên dựng dục ra tà linh quỷ dị như vậy, có thể có ẩn tình khác?"
"Phải điều tra mới biết được có ẩn tình hay không." Tần Tang thản nhiên nói, bàn tay chập lại, giam cầm âm linh thành một viên cầu tròn, ném cho Ngân Hạc Khiên.
Ngân Hạc Khiên tiếp được viên cầu, muốn nói lại thôi, y muốn mời Tần Tang rời núi hỗ trợ dò xét, nhưng thấy Tần Tang giống như không cảm thấy hứng thú, đành phải nuốt xuống bên miệng.
"Trừ bỏ âm linh, người này chỉ là nguyên khí đại thương, cũng không lo ngại, uống thuốc thanh trừ âm khí, khôi phục nguyên khí là được." Tần Tang nói xong, đi đến người thứ hai.
"Làm phiền đạo trưởng luyện chế một ít đan dược cho bọn hắn." Ngân Hạc Khiên vội vàng nói, lo lắng cho mình động thủ xảy ra đường rẽ.
Sau đó, Tần Tang trừ bỏ âm linh cho từng người.
Mọi người có thể giữ được tính mạng, thần sắc không còn ngưng trọng như trước.
Ngân Xảo Nhi khôi phục một chút vẻ hoạt bát, đi đến một bên bàn thờ khác: "Vị này chính là Ngọc Lãng tiểu đạo trưởng à, biến hóa thật lớn, suýt nữa không nhận ra. Quả nhiên là kỳ tài ngút trời, ngắn ngủi mấy năm không gặp đã là cao thủ Trúc cơ."
Ngọc Lãng nói một tiếng hổ thẹn.
Ánh mắt Ngân Xảo Nhi xoay động, nhìn về phía thanh niên họ Thạch, hiếu kỳ hỏi: "Vị đạo hữu này là?"
"Ta họ Thạch."
Họ Thạch ăn vào linh dịch, lập tức áp chế độc tố thể nội xuống, sắc mặt khôi phục bình thường.
"Thạch đạo hữu chắc không phải tu sĩ Yến quốc? Nếu không, thanh niên tài tuấn như đạo hữu, Ngân mỗ chắc chắn nhận ra."
Ngân Hạc Khiên cũng dạo bước tới.
Đối mặt vị tộc trưởng này, tổ sư Nguyên anh, họ Thạch vẫn bảo trì không kiêu ngạo không tự ti, trả lời: "Trước khi đạo trưởng nhập chủ Thanh Dương Quan, tại hạ đã được đạo trưởng cứu."
"Ồ?"
Trong mắt Ngân Hạc Khiên lấp loé tinh quang, thần sắc càng thêm nhiệt tình: "Thì ra là cố nhân của đạo trưởng, thất kính! Thất kính!" Lai kịch Tần Tang bí ẩn, Ngân Hạc Khiên mấy lần muốn đến bái phỏng nhưng không tìm ra lý do.